Lục Thủy Thanh Sơn

Chương 12 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


Đệ thập nhị chương



Sáng hôm sau Vương Lăng rời giường, cảm giác say rượu đã không còn, đầu mơ hồ trướng đau.



Tứ Kính bưng chậu nước rửa mặt để trên giá rồi nói, “Thiếu gia, đêm qua cậu say quá trời, Cơ công tử đã giúp đưa cậu về phòng, cũng đã rất khuya nên Cơ công tử ngủ lại chỗ chúng ta một đêm, giờ đang ở khách phòng bên trái.”



Vương Lăng xoa nhẹ thái dương, lờ mờ nhớ tới tối hôm qua mình hình như đã uống rất nhiều, quả thật có ai đó cùng bọn tiểu tư đưa mình vào phòng, nguyên lai đúng là Cơ Dung Quân. Hắn cảm thấy có chút hổ thẹn: “Cơ công tử đã dậy chưa?”



Tứ Kính nói: “Mới vừa thức dậy, đã có người đi hầu hạ Cơ công tử rửa mặt.”



Vương Lăng đi tới phòng khách, Cơ Dung Quân vừa rửa mặt xong, chỉ mặc nội bào đang ngồi trong phòng. Vương Lăng mở lời, “Hôm qua thật hổ thẹn, ta uống nhiều quá, không hảo hảo tiếp đón các ngươi, lại còn liên lụy tới ngươi chiếu cố ta.”



Cơ Dung Quân mặt vẫn còn vẻ buồn ngủ, miễn cưỡng trả lời, “A, cũng không có gì, huống hồ ta tá túc quý phủ một đêm, coi như đã đòi được vốn rồi”, nâng tay đè lên huyệt thái dương, lại nói, “Chắc là hôm qua uống nhiều quá, thật đau đầu, dù sao hôm nay cũng không có việc gì quan trọng, không bằng cho người tới chuyển lời, chúng ta hôm nay không đến ti bộ, được không?”



Vương Lăng đầu cũng đang đau muốn chết, cảm thấy như vậy cũng tốt, liền kêu Tứ Kính tới phủ Ứng Cảnh Lan, hỏi xem hôm nay Ứng Cảnh Lan có đi ti bộ không, thay mình và Cơ Dung Quân báo nghỉ.



Phân phó Tứ Kính xong, chỉ còn lại Vương Lăng và Cơ Dung Quân trong phòng, Cơ Dung Quân nhìn y phục trên người mình, nhíu mày, “Hôm qua quá chén, ngoại bào ta bẩn rồi, hiện tại mới thấy trên người cũng toàn mùi rượu. Ta muốn tắm rửa một chút, Vương Lăng, ngươi có thể cho ta mượn y phục không?”



Vương Lăng nhất thời cảm giác mình chiếu cố không chu đáo, loại chuyện này nguyên bản không nên chờ Cơ Dung Quân mở miệng yêu cầu, đã sớm dự bị, vội vàng nói: “Hảo hảo.” Lại kêu người đi nấu nước ấm, tiếp tục tự mình đi tìm xiêm y.



Cơ Dung Quân cao hơn Vương Lăng một chút, nhưng thân hình không sai biệt nhiều, Vương Lăng tìm một bộ tiết y sạch mình chưa mặc qua, nhưng ngoại bào thì không có đồ mới, đành phải tìm một bộ bình thường ít mặc đưa tới.
Cơ Dung Quân thần sắc lạnh nhạt: “Ta cũng không biết, có thể là gần đây tửu lượng không bằng lúc trước, cũng có thể là vết thương mới vừa khỏi, thân thể không được tốt.”



Tạ Lạc Bạch lại nga một tiếng, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Vương Lăng nói: “Dung Quân hắn gần đây thể hư, làm phiền Đan Chu huynh ngươi có rảnh chiếu cố hắn nhiều chút.”



Vương Lăng liền đồng ý. Cơ Dung Quân khẽ cau mày: “Đừng nghe Lạc Bạch nói bậy.” Tiếp tục xem hồ sơ.



Bà mai Mã vài hôm sau lại tới, lần này vứt mấy vị tiểu thư khác qua một bên, chỉ chăm chăm nói về thiên kim nhà Triệu Thượng thư, sau khi chuyện của hai tiểu thư kia lộ ra, Vương Lăng cảm thấy vị Triệu tiểu thư này quả thật là thục nữ thập phần khó gặp. Bà mai mã còn đem theo hai bức tranh vẽ Triệu tiểu thư cho Vương Lăng xem, trong tranh là một nữ tử tướng mạo dịu dàng thanh lệ, dung nhan kiều diễm.



Vương Lăng trong lòng cũng có vài phần vừa ý, thầm nghĩ mình kiếp này có lẽ sẽ không gặp được nữ tử nào tốt hơn Triệu tiểu thư, nếu có thể cùng nàng thành thân, cũng sẽ là niềm an ủi vong linh phụ mẫu dưới cửu tuyền. Chờ khi Quốc cữu đến phủ, hỏi Vương Lăng hôn sự thế nào, Vương Lăng nhân tiện nói, “Triệu gia thiên kim đúng là giai nhân khó được, tiểu chất nếu có vị thê tử tốt như vậy vốn là tam sinh hữu hạnh, hết thảy xin cữu phụ làm chủ.”



Quốc cữu cười đến thần tình vui mừng: “Ta cũng là chọn đông chọn tây mới thay ngươi tìm được vị hiền thê môn đăng hộ đối, ngươi có thể kết lương duyên, ngày khác ở dưới cửu tuyền, ta cũng có thể không thẹn với cha ngươi mẹ ngươi.”



Hôn sự đến lúc này, coi như đã định. Quốc cữu cùng Vương Lăng thương lượng, mấy ngày nữa nói với cô lão thái thái, cùng bàn bạc ngày nào đi Triệu phủ cầu hôn, sắp xếp chung thân đại sự.



Vương Lăng đối với đồng liêu kể cả Tạ Lạc Bạch hay Ứng Cảnh Lan vẫn không hé nửa lời, bởi vì cũng chưa cầu hôn, chưa tính là đã định, Vương Lăng cảm thấy vẫn chưa tới lúc nói cho mọi người biết.



Tạ Lạc Bạch cùng Ứng Cảnh Lan hỏi thăm việc hôn nhân, Vương Lăng mơ mơ hồ hồ, muốn đợi sau khi cầu hôn mới nói. Cơ Dung Quân cũng không hỏi tới, nhưng khi Tạ Lạc Bạch, Ứng Cảnh Lan mở miệng hỏi dò thì y cũng sẽ chuyển mắt nhìn về phía Vương Lăng, Vương Lăng nói còn chưa biết, Cơ Dung Quân hờ hững dời mắt đi.



Vào một buổi sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ, Vương Lăng trên đường đến nha môn ti bộ, vừa vặn gặp phải người đại khái là nhạc phụ tương lai của hắn: Hộ bộ Triệu Thượng thư.