Lục Thủy Thanh Sơn

Chương 19 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


– Lục thủy thanh sơn –



Đại Phong Quát Quá



Đệ thập cửu chương



Buổi chiều, Vương Lăng lê bước chân nặng nề vào Giám sát đốc an ti, hắn cảm giác mình hiện giờ như con cá mắc vào lưới chỉ có thể ngoi ngóp thở, dù giãy giụa thế nào cũng không thoát được.



Trong Giám sát đốc an ti vô cùng náo nhiệt, các đốc an lang thần tình kích động đi tới đi lui, ồn ào bàn luận. Vương Lăng đi về bàn của mình, Ứng Cảnh Lan vừa đi tới nói: “Đan Chu ca, chúng ta thật sự phải lên điện Kim Loan sao?”



Vương Lăng giật mình, lúc này hắn mới để ý thấy bốn phía đều là thanh âm tức giận của các đốc an lang. “Lẽ nào lại như vậy, khinh người quá đáng!”, “Tiểu quốc man di mà dám mở cửa biển lớn như vậy, phải lập tức dẹp bỏ!”, “Hừ, muốn dẹp thì một vạn binh thừa sức”…



Ngay cả Ứng Cảnh Lan cũng có chút kích động: “Thiện Ma quốc lần này thật quá đáng, chỉ sợ muốn châm ngòi chiến tranh biên ải, chỉ đáng thương dân chúng bị cuốn vào tai ương.”



Vương Lăng có chút mờ mịt, Thiện Ma quốc? Quốc gia ở phía tây bắc này luôn luôn không an phận, luôn luôn thèm nhỏ dãi Trung Nguyên, mấy lần khiêu khích, triều đình cũng cùng bọn chúng giao chiến mấy lần, hai mươi ba năm về trước mới minh ước không quấy nhiễu lẫn nhau, nghe nói gần đây bên đó lại rục rịch, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì?



Cơ Dung Quân cùng Tạ Lạc Bạch thần tình nghiêm nghị từ ngoài bước vào, Vương Lăng lặng lẽ hỏi Tạ Lạc Bạch xem chuyện gì đã xảy ra.



Tạ Lạc Bạch thần sắc đứng đắn hiếm có, thấp giọng nói: “Đan Chu huynh còn chưa biết việc này? Quốc vương Thiện Ma quốc ngang nhiên vũ nhục sứ thần triều ta, khiến trong triều tức giận, Hoàng thượng muốn triệu tập bá quan, cả tiểu tư bộ chúng ta cũng phải đến, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có người đến truyền chỉ cho chúng ta vào cung diện thánh.”



Quả nhiên không lâu sau có khẩu dụ truyền tất cả mọi người của Giám sát đốc an ti vào cung.
Vương Lăng trong đầu oành một tiếng, trơ mắt nhìn Ứng Cảnh Lan lễ bái xong, lui về. Ứng Cảnh Lan vẫn đang nắm nắm tay, hai mắt cùng khuôn mặt phấn khởi đến sáng long lanh đỏ rực: “Đan Chu ca, ta nói rất hay phải không!”



Vương Lăng hai mắt tối sầm, lẩm bẩm nói: “Ta thành tội nhân thiên cổ rồi.” Tạ Lạc Bạch ở một bên đồng tình nhìn Ứng Cảnh Lan, lắc đầu thở dài.



Chạng vạng, một chỗ vắng vẻ ngoài hoàng thành.



Vương Lăng nắm tay Ứng Cảnh Lan, chỉ hận không thể lập tức dập đầu tạ tội: “Cảnh Lan… ta, ta có lỗi với ngươi”. Cơ Dung Quân đứng bên cạnh, ánh mắt dừng ở bàn tay Vương Lăng đang kéo tay Ứng Cảnh Lan, trong lòng ngũ vị tạp trần.



Ứng Cảnh Lan cười hì hì nói: “Đan Chu ca, huynh nào có lỗi với ta, ta nói không cưới thê tử mặc dù là học theo huynh với Thiếu Hiền huynh, nhưng quả thật cũng là ta tự nguyện, dám vì quốc mà vứt bỏ hạnh phúc riêng tư, một chuyện cao thượng như vậy, trong cuộc đời có thể làm một lần cũng đáng.”



Vương Lăng càng hận sao sét không đánh mình tan tành luôn cho rồi. Tạ Lạc Bạch thờ ơ phe phẩy quạt, rốt cục nhịn không được xen vào: “Ứng hiền đệ, tinh thần của ngươi đúng là rất đáng khen, nhưng kỳ thực ngươi bị hai người họ lừa rồi.”



Ứng Cảnh Lan nghi hoặc nhíu mày, Tạ Lạc Bạch nói: “Hai người này, vốn là không muốn thành thân, vừa lúc nhân cơ hội này, lập thệ, thuận tiện đào hôn, làm sao là cái gì tận trung vì nước, rõ ràng chính là đục nước béo cò.”



Ứng Cảnh Lan lăng lăng trừng mắt nhìn, Tạ Lạc Bạch vẻ mặt tiếc hận: “Hoặc là, ngươi xem ta vì sao không đi theo bọn họ thề thốt? Chỉ là nói vài lời, có gì khó đâu? Ứng hiền đệ ngươi, rốt cuộc vẫn là còn trẻ tâm địa thuần khiết, nhìn không ra lắt léo trong đó, đáng tiếc đem chính mình bồi tiếp. Đời này không thể thú thê, chậc chậc, biết làm sao bây giờ?”



Vương Lăng hổ thẹn đầu càng thấp, Cơ Dung Quân áy náy xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, Ứng Cảnh Lan nói năng lộn xộn: “Kia ~ ta ~ ta ~~ ”



Tạ Lạc Bạch cầm quạt gõ gõ vai cậu: “Ai, lo cái gì, thiếu niên lang. Không thú thê thì thôi, ngươi còn có thể nạp thiếp.”