Lục Thủy Thanh Sơn
Chương 25 :
Ngày đăng: 02:04 19/04/20
| QUÀ TẾT SỐ 1
Đệ nhị thập ngũ chương
Sau khi đuổi nhi tử ra khỏi nhà, không lâu sau Cơ Tu liền hối hận.
Cơ thái phu nhân cùng Cơ phu nhân khóc nháo tìm ông liều mạng. Trưởng tử Dung Vân cũng quỳ xuống thay đệ đệ cầu tình. Cơ Tu giận dữ nói: “Ta cũng là sợ tiểu súc sinh đó học thói hư tật xấu, mới muốn nghiêm khắc giáo huấn nó, để nó cả đời phải nhớ kỹ. Nó học đòi thói ăn mặc phù hoa, bắt chước nhi tử của tên gian tướng Phan Đường Chi kia, bây giờ ta giáo huấn nó còn hơn để sau này vào quan trường đi sai đường không quay đầu lại được.”
Thái phu nhân khóc lớn: “Con giáo huấn nó cũng đâu cần đánh tới nó đi không được còn bị quẳng ra đường, một đứa nhỏ cả người thương tích, con nói nó có thể đi đâu? Cha con đã mất, nếu nó xảy ra chuyện gì không hay, ta sẽ đi xuống tìm cha con, ba ông bà cháu chúng ta ở cùng nhau, để khỏi chướng mắt con nữa!”
Cơ phu nhân cũng khóc: “Cơ Tu, con ta nếu có gì bất trắc, ta không để yên cho chàng đâu!”
Cơ Dung Vân quỳ xuống: “Cha, sợi dây cột tóc đó là con tặng cho đệ đệ, nửa năm nay là do con cứ lôi đệ đệ theo bồi con đọc sách nên võ công của đệ ấy mới không có tiến bộ nhiều, phù hoa là con, không phải Quân đệ, cha muốn phạt thì phạt con đi.”
Ba người này đúng là tam lộ đại quân, vây khốn Cơ Tướng quân ở chính giữa. Cơ Tướng quân lau mồ hôi trên trán, mềm nhẹ dỗ dành: “Mẹ, mẹ đừng lo, con đã phái gia đinh trong phủ đi theo bảo vệ nó, lần này chỉ muốn cho nó chịu chút đau khổ, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Nếu xảy ra chuyện, mẹ cứ dùng gia pháp chặt đứt chân con đi, vậy có được không?”
Cơ tướng quân đã phái năm sáu gia đinh võ công tương đối đi theo bảo vệ Cơ Dung Quân từ xa. Trời tối, một gia đinh trở về bẩm báo: “Nhị thiếu gia đến trước mộ tổ phụ, đang khóc.”
Thái phu nhân lau nước mắt: “Đứa trẻ này hiếu thuận biết bao nhiêu…”, Cơ Tướng quân nói: “Ừm, để nó trước mộ tổ phụ hảo hảo ngẫm nghĩ, cũng tốt.”
Cơ phu nhân nói: “Tiểu cô nương Kỳ Nhàn được làm mai cho Dung Quân con đã thấy, thanh thuần như nước, là một tiểu mỹ nhân, hơn nữa nàng gia cảnh bần hàn, còn nhỏ đã mất cả cha mẹ, chỉ có một vị huynh trưởng, nhất định tính tình ôn nhu, tề gia tiết kiệm, hiền thục hiểu lòng người, suy nghĩ chu đáo, biết được thiệt hơn, biết tiến biết lùi. Dung Quân sau này có thể có được thê tử như vậy thì thật tốt. Bản thân con rất vừa ý nàng, không biết ý tứ của mẹ thế nào, nếu quả thật tương lai sẽ thành người một nhà, vậy cứ theo ý phu quân, để Dung Quân ở đó vài ngày, bớt đi tật xấu, đợi khi biết rõ nhau, trải qua chuyện này, thân lại càng thân. Mẹ thấy có được không?”
Cơ phu nhân bỗng nhiên lâm trận phản chiến, ủng hộ Cơ Tướng quân, cơ dung vân chen vào không, Cơ thái phu nhân một mình chiến đấu hăng hái, sau đó không lâu cũng thỏa hiệp: “Một khi đã như vậy, trước hết làm như vậy thôi.”
Cơ Tu khuyên bảo thành công, vui mừng cười nói với phu nhân: “Đa tạ phu nhân hiểu được đại sự”. Cơ phu nhân mỉm cười, kỳ thực trong lòng nàng có chủ ý khác. Cơ Dung Quân ở lại Vương gia, khẳng định cùng tiểu cô nương nhà đó cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, từ nhỏ đã có một đoạn cảm tình, sau này hẳn sẽ có được nhân duyên mỹ mãn.
Cơ Dung Vân đứng ở một bên, nhịn không được chen miệng nói: “Tổ mẫu, cha, mẹ, hôm qua đệ đệ chịu đòn, bị thương không nhẹ, con nghe nói Vương gia sống rất đạm bạc, chưa nói người ta không muốn lãng phí tiền mời đại phu, chỉ sợ người ta còn mời không nổi đại phu đến xem đệ đệ nữa là.”
Cơ Tu suy nghĩ một lúc, vung tay: “Có gì khó đâu, tìm mấy vị đại phu quen, trả tiền cho họ kêu họ đến Vương gia xem thương tích của Dung Quân, mà không để Vương gia biết là được.”
Cơ Dung Vân bất đắc dĩ dạ một tiếng, đi ra ngoài lo liệu mọi việc, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Vừa muốn đặc phái người tới, vừa muốn người ta nhìn không ra, chac ho rằng đây là cho gian tế trà trộn vào quân doanh của địch sao”, ngẩng đầu nhìn mây bay về phía chân trời, nhịn không được lại thở dài một tiếng.
…
Ta up trước vì một chút nữa bận cúng giao thừa. Lời chúc đầu tiên: Vạn Sự Như Ý!
Mời đọc lại phiên ngoại Niên niên hữu dư cho ấm áp nha ~