Lục Thủy Thanh Sơn

Chương 32 :

Ngày đăng: 02:04 19/04/20


Lục thủy thanh sơn



– Đại Phong Quát Quá –



Đệ tam thập nhị chương



Một buổi tối dồn dập đủ thứ chuyện, Vương Lăng đã sớm đầu óc choáng váng mơ mơ hồ hồ. Cơ Dung Quân vừa nói chuyện vừa không quên nắm tay hắn, Vương Lăng bị lôi kéo, đầu óc lại càng thêm choáng váng, lắp bắp, “Ám… ám chỉ gì?”



Thành thật mà nói, hắn nhớ rõ khi mình vừa vào Giám sát đốc an ti, Cơ Dung Quân đối xử với hắn cũng như với các Đốc an lang khác, thờ ơ lạnh nhạt, nhìn không ra có ám chỉ gì.



Cơ Dung Quân nói, “Khi ngươi vừa đến Giám sát đốc an ti, ta vẫn một mực nhìn ngươi, ngươi không phát giác sao?”



Vương Lăng nhíu nhíu mày, khi đó hai người gặp nhau, hắn quả thực nhận ra Cơ Dung Quân vẫn luôn nhìn mình, bất quá khi đó Vương Lăng là dựa vào ân điểm của Hoàng thượng mới vào Giám sát đốc an ti, ai cũng âm thầm đánh giá hắn, trong ánh mắt không có chút e dè nào, hắn tự nhiên cũng cho rằng Cơ Dung Quân là một trong số đó.



Vương Lăng còn nhớ rõ khi hắn bước vào sảnh, vừa ngồi xuống bàn bên cạnh bàn phó giám sát thì phát hiện có ánh nhìn sắc bén rơi trên mặt mình, nhịn không được quay đầu xem thử, ánh mắt của hắn và Cơ Dung Quân chạm nhau, Cơ Dung Quân lập tức hạ tầm mắt đọc hồ sơ, Vương Lăng vốn định mỉm cười làm quen cũng không có cơ hội.



Cơ Dung Quân thở dài, “Khi ta nhìn ngươi thì ngươi thỉnh thoảng cũng nhìn lại ta, vẻ mặt lãnh đạm, ta nghĩ ngươi là nhận không ra ta, hoặc là đã sớm quên ta rồi…”



Vương Lăng không lên tiếng, thầm nghĩ ngươi cùng Phiêu Kỳ năm đó bộ dáng khác biệt như vậy, ngươi cũng nói đến bà của ngươi còn chưa nhận ra được ngươi, ta tất nhiên là nhận không ra rồi. Còn vẻ mặt lãnh đạm… Vương Lăng lại thở dài trong lòng.



Cơ Dung Quân lại nói, “Vẫn là ngày ngươi đến Giám sát đốc an ti, buổi tối cùng đi ăn cơm, ngươi còn nhớ không?”



Vương Lăng gật đầu. Ngày đầu tiên hắn đến ti bộ, mọi người buổi tối cùng đi dùng cơm, bồi dưỡng tình cảm, Vương Lăng còn nhớ khi xuống ngựa hắn bị sái chân, sau khi vào tửu lâu hắn chăm chỉ ngồi một góc dùng bữa, chỉ có Tạ Lạc Bạch thỉnh thoảng nói với hắn vài câu, thật sự không nhớ rõ có người khác, nhất là Cơ Dung Quân, đến nói chuyện với hắn.




Hắn kinh hoảng đứng lên, trong sương mù bóng người lại càng phiêu càng xa, thanh âm cũng càng ngày càng nhẹ: “Sau này ta sẽ không tiếp tục tới tìm ngươi… Sau này, ngươi sẽ không phải nhìn thấy… ta…”



Vương Lăng trong lòng phút chốc chợt lạnh, giật mình tỉnh dậy.



Trời còn chưa sáng, một mảnh tối đen, Vương Lăng ngồi dậy, tựa vào đầu giường chốc lát, lại sờ soạng xuống giường, đi đến trước bàn, cầm lấy chén trà uống một ngụm.



Trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh.



Ngày mười tám tháng tám, Vương Lăng lần đầu mặc quan phục Lễ bộ lang trung, bước qua cánh cửa nha môn Lễ bộ.



Sau khi vào cửa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cơ Dung Quân.



Cơ Dung Quân cũng mặc quan phục Lễ bộ lang trung màu lam, đứng cách đó không xa. Vương Lăng thấy y thì không hiểu sao tâm tình căng thẳng mấy ngày qua cũng nhẹ nhàng đi, nhưng nhất thời không biết phải chào hỏi thế nào, Cơ Dung Quân hơi nghiêng đầu nhìn hắn, trên mặt không có biểu cảm gì rõ ràng.



Vương Lăng nâng tay áo chắp tay: “Cơ… hiền đệ, tới thật sớm.”



Cơ Dung Quân nâng tay áo nói: “Vương huynh cũng tới thật sớm.”



-oOo-



Phong: Làm chương này, tới khúc Cơ ca vì bị Vương Lăng từ chối, lại không muốn Vương Lăng khó xử mà tự nói những lời tổn thương bản thân, tự nhiên đau lòng ghê. Không phải trách Vương Lăng đầu gỗ không hiểu phong tình, mà chỉ là nghĩ tới Cơ ca luôn tỉ mỉ suy nghĩ bao nhiêu thứ làm bao nhiêu chuyện (khá dở hơi), Vương Lăng không hay không biết, tự hỏi lúc phải cay đắng nhận bản thân “đáng ghét”, trong lòng Cơ ca là tư vị gì.