Lục Thủy Thanh Sơn
Chương 8 :
Ngày đăng: 02:03 19/04/20
Đệ bát chương
Vương Lăng cực kỳ ngạc nhiên, hắn và Cơ Dung Quân cộng sự gần một năm nhưng Cơ Dung Quân chưa bao giờ đến Vương phủ, tại sao trời tối thế này lại đột nhiên đến đây bái phỏng?
Vương Lăng đích thân đi ra đón, theo lý thì phải mời Cơ Dung Quân tới chính sảnh, nhưng hiện tại có cô lão phu nhân đang ngồi đó, nếu để Cơ Dung Quân đi vào, sợ rằng y sẽ bị tóm lấy nghe chuyện dông dài một hồi. Vương Lăng vì vậy liền mời Cơ Dung Quân ra hậu viện, y vui vẻ đồng ý.
Trên đường đi ra hậu viện, Cơ Dung Quân nhìn cảnh trí chung quanh, nói với Vương Lăng: “Thì ra trong phủ của ngươi lịch sự tao nhã như vậy, rất có phong vị thiên nhiên, không hề giả tạo sắp đặt.”
Vương Lăng trả lời: “Thật ra trong phủ nhà ta hoa cỏ đều tự do mà mọc, nhiều năm rồi không có ai hiểu việc làm vườn ra tay tu chỉnh, ta nhìn riết cũng quen nên cũng kệ chúng nó luôn.”
Cơ Dung Quân thành thật nói: “Giữ được bản sắc cũng là một vẻ đẹp. Vẻ đẹp tự nhiên là thứ khó có được nhất.”
Vương Lăng nghe vậy, nở nụ cười: “Đa tạ đa tạ.”
Tới lương đình cạnh hồ sen trong hậu viện, Ứng Cảnh Lan đứng dậy thi lễ với Cơ Dung Quân. Cơ Dung Quân nhìn thấy Ứng Cảnh Lan, ngẩn người một chút, Ứng Cảnh Lan cười hì hì: “Hôm nay Đan Chu ca mời ta đến phủ, ta ở lại ăn ké cơm tối, bây giờ vẫn luyến tiếc chưa chịu đi.”
Vương Lăng nói: “Ta là đi một bước tính một bước, tới đâu hay tới đó, thật ra nếu giống như hồi làm ở nha môn trung thư cũng rất tốt”. Nói xong thấy Cơ Dung Quân vẻ mặt ngạc nhiên, hình như đối với chuyện hai người hoàn toàn không có chút chí lớn nào vô cùng khiếp sợ.
Vương Lăng nhớ tới khi mình vừa tới Giám sát đốc an ti, mọi người cũng từng trò chuyện với nhau về chí hướng sau này, các đốc an lang đều là nhiệt huyết thanh xuân, nói rất hùng hồn, mà Cơ Dung Quân cũng nói rất chắc chắn: “Đại trượng phu sinh trong trời đất, là văn thần thì phò trợ thánh thượng tâm ưu lê dân, cúc cung tận tụy; là võ tướng trấn thủ biên cương, đền đáp triều đình, da ngựa bọc thây muôn lần chết không từ. Cho dù không thể lưu danh sử sách cũng không thể hổ một kiếp làm người!”
Vương Lăng lúc đó nghe được há hốc miệng, hắn trăm vạn không nghĩ tới trên đời sẽ có người nói ra những lời sách vở thế này, tiện đà lo lắng nhìn chằm chằm Cơ Dung Quân, thầm nghĩ hài tử này chắc từ nhỏ đã được giáo dục như vậy, loại ý niệm này trong đầu y hẳn là thâm căn cố đế khiến y sống rất khổ cực. Lúc Cơ Dung Quân nói câu đó là lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều lọt qua song cửa, phủ lên người Cơ Dung Quân, quan phục hồng sắc càng làm nổi bật dung nhan như ngọc, trong mắt loan loan màu nắng chiều rạng rỡ, tuấn mỹ quang hoa làm Vương Lăng nhìn đến hoa mắt, lại càng thay Cơ Dung Quân tiếc hận ưu sầu, rõ ràng tuấn nhã như vậy lại một lòng tâm niệm cái gì mà vì triều đình da ngựa bọc thây, thật đáng tiếc, không biết có cách nào xóa bỏ ý niệm này trong đầu y không, mà xóa thế nào mới tốt, làm từ từ hay là một lần quét sạch…
Cơ Dung Quân chỉ chấn kinh một chút, thần sắc lại trở về vẻ bình tĩnh đạm nhiên, nhìn Vương Lăng nói: “Ta nhớ ngươi lúc trước có nói, chỉ làm hiền thần là đủ, chuyện khác không tính toán”. Khi nghe Vương Lăng nói, Cơ Dung Quân rất xúc động, y nghĩ một câu đơn giản của Vương Lăng đã có cảnh giới cao hơn mình rất nhiều, cho dù tốt xấu thế nào, chỉ cần làm một hiền thần mà thôi, so với những lời hùng hồn bọn họ nói trước đó, lời nói đạm bạc này lại càng thêm cao xa.
Vương Lăng nói: “Lời này cho tới giờ cũng không thay đổi, thái bình thịnh thế, làm một nhàn thần là đủ.”
Ứng Cảnh Lan gật đầu nói: “Thanh nhàn khó được a…”
Cơ Dung Quân giật mình: “Lẽ nào ngươi vẫn nói, chính là ý này sao?”