Lược Thê
Chương 11 :
Ngày đăng: 21:42 18/04/20
Tiết tử:
Edit và Beta: Độc Tiếu
Đau!
Đau vô biên vô hạn, như sóng thủy triều đánh úp lại, từng đợt từng đợt, chiếm lĩnh toàn bộ tri giác của hắn.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, không thể phân biệt được người với người, lại thủy chung biết rõ, có người luôn ở bên cạnh hắn, bón thuốc cho hắn, ân cần cùng cẩn thận quan tâm.
Đại phu đến rồi lại đi, đi rồi lại
đến, không thể phán đoán được rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu ngày bao
nhiêu đêm, khi ý thức được hồi phục rõ ràng, chỉ nhìn thấy ánh đèn...
Nàng... đâu?
Nữ tử một tấc cũng không rời, luôn dốc lòng chiếu cố hắn, đã đi đâu rồi?
Tâm, hoảng, đang muốn đứng dậy tìm kiếm, không cẩn thận động phải vết
thương, đau đớn không hề lưu tình ập đến, toàn thân đau thấu xương, đau
đến mồ hôi lạnh ứa ra, cơ thể hư nhuyễn ngã xuống giường.
Đồng thời, cửa phòng bị mở ra, mùi thuốc cùng mùi thơm y phục quen thuộc của nữ tử theo gió bay đến.
Là nàng!
Hắn an tâm, không tiếp tục giãy dụa.
“Gia chủ, người bị thương rất nặng, xin đừng cử động.”
Nữ tử đem bát dược đặt ở bên cạnh giường. Động tác vừa rồi, khiến vết
thương rỉ máu, nàng lưu loát thay đi lớp băng dính máu, bôi thuốc cầm
máu một lần nữa, nhiều ngày lặp đi lặp lại cũng đã trở nên thành thục.
Hắn, mắt cũng không chớp một cái nhìn nàng, nhiều ngày qua, trong mơ
cũng thủy chung theo đuổi giọng nói lãnh đạm, hiện tại mới có thể chân
chính mở mắt, nhìn khuôn mặt của nàng.
Nữ tử cực mĩ, phù nhan
như tuyết, dung nhan mặc dù không thể làm cho người ta vừa gặp đã yêu,
nhưng cũng là một giai nhân tuyệt lệ, gặp rồi khó quên, chỉ tiếc lạnh
lùng, làm hỏng cả một khuôn mặt đẹp. Tựa như đầu xuân mang theo hơi
lạnh, lạnh lẽo không mang theo gợn sóng, không một chút cảm xúc.
Ngoại trừ nhức nhối từ vết thương trên ngực, nàng chưa từng khiến hắn đau đớn vì vô tình chạm phải vết thương.
Dụng tâm như vậy, thâm ý như vậy, giấu đằng sau đôi mắt lạnh lùng, lại có mấy người có thể nhìn ra.
Nữ tử như vậy... Hắn thở dài.
Nếu không phải hiểu nàng, thủy chung luôn đem mắt đặt ở trên người nàng, sợ là sẽ để lỡ mất, sẽ cô phụ.
Xử lý vết thương tốt, tiếp đó bưng bát nước thuốc, bón từng muỗng cho hắn.
Vì tránh khiến cho hắn chịu nhiều đau đớn, nàng không có dìu hắn đứng
dậy, khiến cho việc bón thuốc phải mất thêm nhiều công sức, nhưng nàng
vẫn cẩn thận bón từng muỗng, thuốc tràn ra khóe môi liền nhẹ nhàng lau
đi, không có một chút thiếu kiên nhẫn.
Bón xong một chén thuốc, cũng đã qua thời gian một chén trà.
Nàng thu thập mọi thứ thỏa đáng, lại thêm dầu cho chiếc đèn trong
phòng, chuẩn bị mọi thứ xong, liền cúi người hành lễ. “Gia chủ tạm nghỉ, ta đi phân phó đầu bếp chuẩn bị thiện.”
“Chờ...” Hắn mở miệng, giọng nói khàn đục, suy yếu.
“Gia chủ có gì phân phó?”
“Ngươi... gọi ta là gì?”
Nữ nhân giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chỉ là một khắc, hắn nhìn thấy trong ánh mắt lạnh lùng của nàng có phút phập phồng.
Nhưng, cũng thực ngắn ngủi. Nàng lại nhanh chóng trở về vẻ hờ hững cùng bình tĩnh vốn có.
“Gia chủ, người là chủ tử của ta.”
“Như vậy... ta là ai?”
Bốn phía yên lặng.
Sự im lặng nặng nề kéo dài thật lâu, chỉ nghe thấy tiếng tí tách của
ngọn đèn đang cháy, ngẫu nhiên truyền đến tiếng lá cây đung đưa theo
gió.
Thật lâu sau, tiếng nói nhẹ nhàng mà kiên định, chậm chạp cất lên:
“Mộ Dung Thao, người là Mộ Dung Thao.”
Nàng gặp gỡ Mộ Dung Thao là vào năm mười ba tuổi, cuộc đời từ đó biến đổi.
Nàng nguyên là tiểu thư, được thiếp thứ năm sinh ra, phụ thân là tiêu chuẩn
nhị thế tổ, không biết doanh thương, chỉ mê luyến sắc tửu. Một lần tình
cờ gặp gỡ mẫu thân xinh đẹp, liền cưới vào cửa, ân ái chuyên sủng được
mấy tháng, sau lại có mới nới cũ. Tâm tình chuyển dời đến một nữ tử
khác, cưới về làm thiếp thứ sáu, từ đó lạnh nhạt với mẫu thân, trục xuất đến tiểu viện ở trong góc, ngay cả khi nàng sinh ra cũng không ngó
ngàng đến.
Nàng phát hoảng,
theo bản năng muốn lùi lại, lại băn khoăn bây giờ hắn đang bị thương,
nếu lùi lại, hắn bị ngã là không thể nghi ngờ.
Một lúc chần chờ trong chớp mắt, hắn lại càng lấn tới.
Tuy là luôn chăm sóc ở bên người, nhưng Mộ Dung Thao cũng chưa từng có hành vi thân mật như thế, hắn trước giờ luôn đúng mực. Hiện giờ như vậy...
hại hô hấp của nàng cứng lại, tim đập rối loạn.
“Đừng cười.........” Hắn nhíu mày, đau đến không chống đỡ được, nàng liền rất nhanh sửa miệng. “Cười cẩn thận một chút.”
Bình thường hắn đều đem giấu mọi cảm xúc, ít khi tươi cười trong sáng như vậy, nàng xem đến si ngốc, không thể rời mắt được.
Hắn vừa nghe, lại càng cười đến không dừng được.
Nữ tử này... thực ngốc, thực quá thú vị.
Nàng lo lắng, đưa tay đỡ hắn, để mặc cho hắn dựa vào, một tay cởi áo hắn ra tìm kiếm miệng vết thương.
Hắn lẳng lặng nhìn, cũng không nói thêm điều gì. Mấy ngày nay, toàn thân hắn nàng đều nhìn qua, cũng sờ qua.
“Chúng ta từ trước... đều như vậy?” Ngữ điệu của hắn có chút quái dị, hỏi nàng.
“Đương nhiên không phải.” Trên thực tế, hắn chưa bao giờ từng bị thương nặng
đến vậy. Dưới sự bảo vệ của nàng, hắn luôn luôn an toàn vô lo, lần này
hoàn toàn là do nàng quá chủ quan.
Thân phận hắn không giống với người thường, lâu dần tạo thành thói quen bảo trì với người khác, cũng
không để cho người ta dễ dàng lại gần. Cuộc sống sinh hoạt hàng ngày trừ người tin cậy, toàn bộ đều để nàng quản lý. Lần này hắn bị thương, nàng kiên trì từ chối không cho ai đến thăm, đây là thời khắc hắn suy yếu
cùng không phòng bị nhất. Kể cả người ở trong sân đều đem cách ra ngoài, sợ có khả năng có người nói là đến chăm sóc hắn, nhưng lại là nhân cơ
hội mà xuống tay với hắn.
Vì an toàn tính mạng của hắn, chừng mực cùng lễ giáo cái gì, đều không đáng nhắc đến.
Xác nhận vẫn ổn, nàng mới khép quần áo lại. Nam nhân tựa ở trên người nàng
vẫn không có dấu hiệu di động, cúi đầu mệt mỏi nói. “Nhạn Hồi, nói thêm
về chuyện của ngươi nữa đi.”
“Gia chủ... Muốn nghe cái gì?”
“Cái gì cũng được, chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều được, ta đều muốn nghe.”
Hắn trở nên... rất quái.
Từ khi bị thương nặng trở về phủ, vừa tỉnh lại hắn liền không giống như
trước. Ban đầu nàng có thể lý giải là hôn mê lâu, trí nhớ hỗn loạn, vào
lúc suy yếu bất lực nhất, theo bản năng muốn có người tin cậy ở bên
cạnh, hoàn toàn ỷ lại. Nhưng... cái bầu không khí ái muội như có như
không, là do nàng đa tâm sao? Dĩ vãng hắn luôn tuân thủ tri lễ, tuyệt
đối sẽ không có hành động như vậy.
Nhưng mà, nhiều năm sớm đã tạo thành thói quen chấp hành mọi mệnh lệnh của hắn, cũng không chất vấn,
ngoài miệng bắt đầu hướng hắn báo cáo mỗi sự việc của bản thân, từ nhỏ
cho đến lớn. Hắn đều an tĩnh nghe, rất kiên nhẫn. Liền nói xong tất cả
những gì có thể nói, ngay cả thích ăn gì, ghét cái gì... những yêu thích vụn vặt cũng đều kể ra.
Thân mình bị thương của hắn, cũng không chống đỡ được bao lâu, cuối cùng là trầm trầm mê mê ngã ngủ ở trong lòng của nàng.
“Đừng đi, Nhạn Hồi...” Trước khi chìm vào giấc ngủ, thanh âm của hắn thì thào, giống như lưu luyến vô tận.
Hắn không muốn nàng đi, nàng sẽ không đi.
Hắn vô ý đè lên quần áo của nàng, nàng kéo không ra, liền dịch người, đợi hắn tỉnh lại.
Nửa đêm hắn tỉnh lại phát hiện, quả thực tức chết hắn.
“Mạc Nhạn Hồi, ngươi là ngu ngốc sao? Sao lại...” không hiểu phong tình như vậy?
Nàng lại cho rằng, hắn giận nàng không biết đối tốt với bản thân, nàng ở
phòng ngủ của hắn, thức trắng đêm. Hắn mắng nàng, giận nàng không đối xử tử tế chính mình.
Chủ tử nhân hậu, nàng cảm động, nhưng là...
“Đây là chuyện ta nên làm, không thể so bằng khi tập võ.”
Đây là lời nói thật, đứng tấn suốt mấy canh giờ, trên người đều nhận đủ vết thương lớn vết thương nhỏ, cái khổ nào chưa từng ăn qua, hiện tại cũng
chỉ trông chừng mấy canh giờ mà thôi.
“Ngươi... ngươi...” Hảo, hảo.
Hắn dứt khoát vung tay, đem nàng áp ở trên giường.
Nàng không phải không thể chống cự, mà là nếu dùng sức, chắc chắn sẽ làm hắn bị thương, mà chần chờ này, cánh tay hắn liền chạm đến eo nhỏ.
Nàng cả kinh, đang muốn tránh ra, hắn lành lạnh nói: “Động, miệng vết thương sẽ đau.”
Phát hiện hai tay đặt ở ngay trên ngực trái của hắn, nàng nóng mặt, chỉ muốn lập tức rút hai tay ra.
“Thế này mới ngoan.” Môi ấm như có như không lướt qua trán của nàng, vừa lòng mới nhắm mắt lại.
Mà nàng, cả đêm không ngủ, cảm giác ấm áp nơi làn môi chạm qua, dần dần
nóng lên. May mắn là hắn ngủ, không nghe thấy tiếng tim nàng đập luống
cuống không ngừng.
Lén lút, gò má ửng hồng.