Lược Thê

Chương 212 :

Ngày đăng: 21:43 18/04/20


Edit và Beta: Độc Tiếu





Hôm qua, là minh đản của Mộ Dung Lược, vẫn không thể hỏi được nơi hạ táng

hắn ở chỗ nào, nàng ở sương phòng khách sạn tế bái hắn.



Cách một ngày, nàng ở trong phòng dùng bữa, trên bàn bày bản đồ của Đông Thành, xuất thần suy ngẫm.



Lời kia không phải là tùy tiện mà nói, nàng là thật sự sẽ dùng hết mọi phương thức để tìm ra mộ phần của hắn.



Gia chủ hỏi nàng, chỉ là một mồ đất, tội gì phải thế?



Nhưng gia chủ không biết rằng nếu ngay cả một mồ đất nàng cũng không rõ ở

đâu, nhân sinh sau này nàng không biết phải dùng cái gì để tiếp tục.



Mặc dù chỉ là mộ phần hoang vắng, nàng cũng muốn thủ, nhớ hắn thì có thể

lập tức đi tìm hắn trò chuyện. Để cho hắn biết, trong lòng nàng luôn

luôn nhớ hắn, chưa từng quên đi hắn, là nơi để nàng dựa vào.



Nàng không cần lại tiếp tục nói chuyện với không khí lạnh như băng, lo sợ

không yên, đoán hắn rốt cuộc có nghe được không, lại lo lắng không thể

viếng mồ mả của hắn, hàng năm tế bái.



Nghĩ đến điều này, nàng dừng một chút.



Cũng như lời gia chủ nói, chỉ là một mồ đấy, vậy tại sao gia chủ lại cố chấp như thế?



Gia chủ không phải là người ác tâm như vậy, ngay cả khi nàng quỳ lại cầu

cũng liều chết không nói, thật sự đơn giản là vì câu di ngôn trước khi

chết của Mộ Dung Lược sao?



Người chết so với người sống quan

trọng hơn sao? Quan trọng đến—mức ngay cả cơ hội cho đứa nhỏ sau này tế

bái phụ thân cũng không cho?



Mộ Dung Lược lúc trước không biết

thì còn có thể không tính, nhưng gia chủ rõ ràng là biết, tại sao vẫn

tiếp tục không nói như thế?



Đây không phải là tác phong làm việc

trước kia của gia chủ, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy trái với lẽ

thương, nàng gấp bản đồ lại, đứng dậy đẩy cửa sổ ra, nhìn đám đông lui

tới dưới ngã tư, tinh tế cân nhắc chút một, chút một.



Nàng chưa

từng thấy xác, hết thảy đều là do gia chủ nói. Bởi vì quá mức tin tưởng

gia chủ, đến mức chưa bao giờ có lòng nghi ngờ, nhưng mà—gia chủ thực sẽ không lừa gạt nàng sao?



Sẽ. Nếu là vì Mộ Dung Lược, sẽ.



Vì thương tiếc thân đệ đệ, muốn gia chủ làm trái với lương tâm, hắn sẽ,

nàng so với ai đều rõ ràng, trình độ những chuyện mà gia chủ có thể làm

vì Mộ Dung Lược.



Có khả năng hay không.......



Tâm, run

run, vì một phần khả năng xa vạn dặm, lừa gạt nàng, giấu giếm nàng, như

thế nào cũng hảo, chỉ cần hắn còn sống, nàng cái gì cũng đều không—



Có khả năng sao? Nàng dựa vào khung cửa sổ, không tiếng động cười khổ.



Thật sự là nhớ hắn đến phát cuồng, mọi suy nghĩ cùng tâm trí đều rời khỏi

đầu, chứ gia chủ sao lại dễ dàng nói chuyện sinh tử của đệ đệ ra khỏi

miệng? Nàng chỉ là, chỉ là...........



Một chút gió thối khiến cỏ

rung động cũng có thể khiến nàng miên man suy nghĩ, chỉ vì đến nay—vẫn

không chịu chấp nhận chuyện hắn đã rời đi. Vì thế tận dụng mọi thứ, tìm

hết lý do, cho chính mình một hy vọng, để cho nỗi tương tư đau đớn có

lối thoát, chờ mong khả năng một phần vạn gặp lại nhau.



“Mộ

Dung......” Cho đến tận hôm nay, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn có thể hình dung rõ tướng mạo của hắn, thần thái cười của hắn khi thấy nàng, chưa

từng mờ nhạt.



Đó là hắn, không phải gia chủ.



Khi gia chủ cười, ôn ôn nhàn nhàn, tựa như làn gió ấm.



Mà khi hắn nhìn về phía nàng, khóe miệng cười mang theo một tia vui vẻ,

còn có một tia tâm ý, gọi tên nàng mềm nhẹ, đặc biệt say lòng người.



Nàng rất muốn, nàng mong lại được nghe hắn gọi một tiếng, “Nhạn Hồi, Tiểu Thập Nhi của ta...........”



Lệ quanh mắt, mông lung phảng phất lại nhìn thấy hắn, giữa đám người chỉ

cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra hắn. Nụ cười âm n hu độc đáo

kia, linh hoạt sinh động tựa như chân nhân bình thường—



Nàng run lên, mắt mở lớn, ánh mắt tập trung nhìn chặt chẽ, nhìn thế nào cũng không đủ--



Hắn không có biến mất.



Dưới ánh mặt trời, chiếu rõ rành mạch thân ảnh, theo cử động giơ tay nhấc chân của hắn mà thay đổi.......



Hắn còn sống, rõ ràng là Mộ Dung Lược, mà không phải là do nàng tương tư đến muốn điên, tham vọng mà ảo tưởng ra ảo ảnh.



Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn của nàng, hắn nghi hoặc ngẩng

đầu, nhìn về phía cửa sổ ở trên, chống lại đôi mắt kích động ngấn lệ của nàng.



Là hắn! Thật sự là hắn!



Diện mạo kia đã sớm khắc sâu vào trong lòng nàng, nàng nói cái gì cũng sẽ không thể nhận sai!


“Thân mình ngươi đã tốt hơn chưa? Sắp lâm bồn sao? Sao trượng phu không ở bên cạnh? Ngươi—a, xin lỗi, ta lắm miệng.” Thấy nàng chỉ lẳng lặng nhìn

hắn, một câu cũng không đáp, hắn túng quẫn nhận lỗi.



Bình thường

hắn không phải là người nói nhiều, chẳng hiểu sao khi thấy nàng, không

tự giác cảm thấy thân thiếu liền hỏi nhiều vài câu.



“Đều đã quên mời ngươi vào trong nhà ngồi, nếu không ngại nhà cửa đơn sơ, mời vào trong nhà, ta mời ngươi chén trà xanh.”



Nàng an tĩnh đi vào theo hắn, hắn đem giỏ trúc cầm tay đặt ở trên bàn, rót

cho nàng chén trà xanh, nàng cũng không nhúc nhích, chỉ là xem xét giỏ

trúc ở trên bàn. Hắn giải thích: “Bằng hữu biết ta thích ăn cay, nên làm mấy miếng củ cải cay, ngươi muốn mang về một ít nếm thử sao?”



“Ngươi thích ăn cay?”



“Đúng vậy, từ nhỏ đã thích.” Sở thích này nọ là đi cùng với cuộc sống, không cần trí nhớ.



Nàng chưa bao giờ biết, vì gia chủ không ăn cay, cho nên ở trước mặt nàng, hắn chưa từng ăn qua.



Hắn từng nói qua, ném bỏ đi chính bản thân, trở thành một con người khác,

không có dễ dang như nàng nghĩ. Đúng vậy, muốn giả làm gia chủ, hắn bỏ

bao nhiêu công sức, ngay cả ăn cũng không thể thoải mái. Nàng trước giờ

chưa từng nghĩ tới, rốt cuộc hắn vì nàng hy sinh bao nhiêu, chịu thiệt

bao nhiêu, rồi chỉ nhận được một mặt oán trách.......



Lục Tưởng

Dung kia mới nhận thức hắn nửa năm, đã biết hắn ăn cay, nói vậy, ở chỗ

này, hắn quá tự tại, rốt cuộc cũng có thể trở về làm chân chính chính

mình, có thể làm chuyện chính mình muốn.......



Như vậy tốt lắm,

thực sự tốt lắm, để hắn có thể trở thành một Mục Dương Quan chân thành

như vậy, thực sự không cần lại trở thành Mộ Dung Lược kỳ quái.





yết hầu của nàng có một khối cứng rắn nghẹn lại, tay cầm gói thuốc đặt

lên, “Ngươi cầm gói thuốc này, đại ca ngươi để cho ta đem tới cho ngươi. Dặn ngươi phải đúng giờ hầm mà uống, chỉ như vậy, không có chuyện

khác.”



Đại ca có việc, không phải luôn luôn đều nói gia đinh đến

truyền lời sao? Đại ca không phải là ngươi hay làm phiền ngươi khác, cho dù có giao tình, cũng không có khả năng để một nữ nhân mang thai chạy

chân cho đại ca.



Đáy lòng hiện lên chút nghi hoặc, lại không nghĩ sâu, thấy nàng bị liên đới cũng không ngồi liền muốn rời đi, vội vàng

đuổi theo hai bước, ở ngay trước viện gọi nàng, “Mộ Dung phu nhân, những ngày tiếp theo sẽ ở Đồng Thành sao?”



Nàng lắc đầu, “Không, từ hôm nay sẽ rời đi.”



Sau này..... cũng sẽ không bước vào Đồng Thành một bước.



Hôm nay từ biệt, sẽ không còn gặp lại, ánh mắt tham luyến lưu luyến nhìn

lại, muốn đem hắn nhìn rõ ràng, khắc rành mạch ở trong tâm tưởng, để

ngày sau nhớ lại.



“Như vậy sao............”



Cũng không biết là tại sao mình lại cảm thấy thân thiết như vậy, luôn cảm thấy..........



“Như vậy được không? Ngươi cũng sắp lâm bồn, nếu trên đường........ một mình, có thể chứ?”



“Trong nhà đã chuẩn bị mọi thứ để sinh đứa nhỏ, ở lại đây cũng không tiện.”



“......... Cũng phải.” Chuyện này hắn cũng quên nghĩ tới, trượng phu nàng có lẽ

đang nghển cổ ở nhà chờ nàng trở về, “Vậy, chúc ngươi thuận buồm xuôi

gió.”



“Ngươi—cũng vậy, hảo hảo chăm sóc bản thân, chỉ cần cố gắng để bản thân vui vẻ........ là tốt rồi.”



Hắn bật cười, “Ngươi nói lời này sao lại giống đại ca ta như vậy?”



Đó là bởi vì, bọn họ đều biết nửa đời trước của hắn sống có bao nhiêu đè

nén, trừ bỏ vui vẻ tự tại, không còn cái gì quan trọng hơn, mặc dù như

thế là từ bỏ tình yêu của nàng, nhưng, giá trị.



Nàng cam tâm cả đời cô độc chỉ đổi lấy hắn được vui vẻ.



“Nghe nói ngươi sắp thành hôn? Lục cô nương kia tốt không? Ngươi—yêu sao?”



“Đương nhiên!” Hắn trả lời không chút do dự, nếu người không tốt sao hắn có

thể yêu thích? Tuy rằng hắn cũng không muốn sớm như vậy, chỉ vì không

muốn đại ca lo lắng, cũng liền mượn nước đẩy thuyền nói ra.



“Vậy

là tốt rồi.” Nàng thấp giọng,”Ta đi rồi, không có cách nào đưa quà lễ,

chỉ đơn giản đưa chút tiền biết, đến lúc đó nhờ đại ca ngươi giao lại,

biểu lộ tâm ý.”



“Tiền biếu thì không cần, nhưng ta thật hoan nghênh ngươi đến uống chén rượu mừng.”



“Chỉ sợ-- sau này không còn cơ hội gặp lại.” Nàng chỉ có thể thật giả trả

lời hai câu, cũng không muốn lừa hắn, một chữ cũng không muốn.



Từ biệt cùng hắn, nàng xoay người một mình lẻ loi bước đi, không quay đầu lại.



Mục Dương Quan trở lại phòng trong, nhìn gói thuốc trên bàn đến xuất thuần.



Nghĩ đến nàng một nữ nhân, bụng lại lớn đi lại một mình. Nơi này là hoang

sơn dã lĩnh, đường toàn là thổ thạch hố động, nếu vô ý ngã một cái, thực sự là không thể tìm được người giúp đỡ.



Nghĩ đến điều này, hắn quay người lại, đuổi theo sau.