Lược Thê

Chương 217 :

Ngày đăng: 21:43 18/04/20


Edit: Độc Tiếu



Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, vẫn như trước có bữa sáng nóng hầm hập, chậu nước ấm cùng khăn vẫn ở trên giá, chỉ trừ bỏ-- thân người, không lại

tiễn hắn ra cửa.



Trong lòng hắn vừa giận vừa buồn.



Bắt đầu làm việc, tạm thời đặt chuyện nhà xuống, chuẩn bị quà tặng đến nhà trưởng thôn thăm hỏi.



Vô luận nguyên nhân thật sự ra sao, hai người có xung đồng, cuối cùng

người bị thương vẫn là Tưởng Dung. Đây là chuyện thật, lân cận không ít

người nhìn thấy, hắn nếu không nói thê tử, sau này nàng càng khó làm

người.



Chuyện thôn trường cũng tương đối khó. Nếu không phải vườn trái cây không thể không có hắn, hắn đã sớm chạy lấy người, cũng sẽ

không phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.



Nhưng thật ra Tưởng Dung cũng không so đo cái gì, chỉ nói nàng không có ý gì cả, mong đối phương đừng phòng bị nàng như thế, sự tình qia đi cũng sẽ không có chuyện gì.



Tóm lại, việc này tạm thời không cần phải nói đến, trở lại trong nhà, cũng

không biết là nàng có tỉnh ngộ ra chưa, hay vẫn là tự biết đuối lý. Căng thẳng một ngày, rồi giống như chưa có chuyện gì, cũng không hề nhắc lại chuyện này.



Ngày vẫn như cũ yên lặng trôi qua, hai phu tâm đồng

tâm dưỡng dục đứa nhỏ, nhàn lại nắm tay tản bộ bên bờ ruộng, dưới trời

sao dựa vào nhau trò chuyện.



Hiện tại đã có thê nhi, trên vai có

trách nhiệm dưỡng gia, mỗi thắng rút ra chút ngân lượng đưa cho đại ca.

Nhưng vô luận thế nào cũng không thể không đưa, đối với chuyện này, nàng chưa từng nói cái gì. Tóm lại hắn đưa bao nhiêu, trong nhà thu chi bao

nhiêu, nàng đều liệu cơm gắp mắm cho xứng với chi phí, chỉ là chuyện

nàng có thể làm thì nàng sẽ nghĩ ra biện pháp, hiền tuệ chăm lo việc

nhà.



Đại ca nói, nàng là nữ nhân tốt, chính hắn cũng cảm thấy, cưới được nàng là phúc khí tu luyện từ kiếp trước.



Nữ nhân như vậy rõ ràng có thể sống tốt từng ngày, lại chấp nhận theo hắn

sống đơn giản qua ngày, chưa từng oán trách qua một câu.



Khi sắp vào thu, bọn họ thành thân cũng đã được ba tháng.



Một ngày này, hắn nghỉ ngơi liền mang đứa nhỏ đến thăm đại ca một chút, hắn ôm trưởng tử cùng Thanh Thanh chơi ở trong vườn. Mạc Nhạn Hồi bị đại ca gọi vào, đưa cho nàng một lọ sành.



“Đây là?”



“A Dương đưa, mỗi tháng lĩnh lương đều đưa, chưa từng quên.”



“Đây là tâm ý của nàng.” Nàng đẩy lại, lại bị hắn mạnh mẽ nhét vào trong tay.



“Ta chỉ là cầm dùm hắn, vốn là dự tính sau khi hắn thành thân sẽ đem lại

cho nàng dâu xử lý. Ta biết ngươi cũng không thiếu ít tiền này, nhưng

ngươi cùng với hắn, ta đều nhìn được, tính tình cũng hiểu được vài

phần.” Đệ đệ kia của hắn sẽ không dùng tiền của nàng, mà nàng đã đáp ứng cũng sẽ tuân thủ, không làm chuyện bằng mặt không bằng lòng.



“Chàng nếu biết, sẽ trách ta.”



“Hắn dám trách? Ngươi nói một tiếng, ta liền bắt ra là ngoài cửa quỳ.”



“...........” Nàng cười ra tiếng, nam nhân kia thật sự sẽ đi qìu.



Cùng đại ca nói chuyện xong, trở lại trong vườn, vừa vặn nghe thấy Mục Dương Quan cùng tiểu chất nữ yêu thân ái dựa vào nhau, chia sẻ bí mật nhỏ của bọn họ.



Nàng không lên tiếng, lặng lẽ đem cuộc đối thoại của hai người thu hết vào tai.



“Thanh Thanh, con yêu ai nhất?”



“Thúc thúc!” Hay cho một đứa nhỏ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đứa nhỏ này có tiền đồ.



Có người lại có tâm xấu, làm hỏng cái nhìn của nàng, “Cha nương nghe xong sẽ rất thương tâm đó?”



“Ngô....... ân, yêu nhất cha, sau đó nương, thúc là thứ ba tốt lắm.”



“Vậy Tôn đại thúc thì sao? Xếp chỗ nào?”



“Ngô..... ân........” Lại khó xử, bất quá lúc này là giơ ngón tay, càng đếm lại càng nhiều, không còn tay để đếm đến hắn ta.



“Như vậy khó khăn a? Thanh Thanh không thích hắn sao?” Ngươi kia là mở miệng là cha ruột, ngậm miệng là “máu mủ tình thâm” a.



“Không thích.” Cái Tôn đại thúc kia chỉ biết đến nhà nàng ăn cơm, cũng không

biết nói cảm ơn. Chả đều bị người ta chiếm hết ưu việt, Cha của Tôn đại

thúc nhất định là quên không dạy dỗ hắn.



“Vậy con phải đi nói với cha, đừng cho hắn đến, Thanh Thanh ghét hắn mà, không phải sao?”



“Đúng!” Tiểu nha đầu được hướng dẫn, lập tức như đổi gió là mưa, lập tức đi hành động.



Ở phía sau, Mạc Nhạn Hồi liếc nhìn hắn, “Chàng là dạy đứa nhỏ như thế sao?”



Bị phát hiện hành vi tiểu nhân, hắn cũng không chột dạ, “Nàng là ‘người

của ta’”. Cho nên không thể lấy chân đá hắn, đi mật báo với đại ca.



Mục Dương Quan cũng không có lòng dạ nhân hậu của huynh trưởng. Cái gì mà

huyết thống tình thân, người ta thật là tới để thân cận nữ nhi sao?



“...........” Rốt cuộc là ai nói hắn chính trực? Vẫn là có tâm cơ đen tối của Mộ Dung Lược, chẳng qua là xem dùng ở nơi nào rồi.



Người nọ ý định lợi dụng lòng tốt của đại ca, hắn dùng thủ đoạn cũng là vì bảo vệ người nhà.



“Nếu ta cùng đứa nhỏ bị khi dễ, chàng cũng sẽ bảo vệ chúng ta như vậy sao?”



“Đương nhiên.” Hắn đáp không chút do dự, người nhà của hắn, hắn tất nhiên là

toàn tâm bảo hộ, không cho người khác khi nhục người nhà của hắn.



Chỉ là, hắn không nghĩ tới câu nói này còn văng vẳng ở bên tai, chưa đến nửa ngày, liền nhận được khảo nghiệm ác liệt.
chỗ, nàng càng hướng về Tưởng Dung, liền càng khiến nhiều người tức

giận. Ít nhất thì hiện tại xem ra, quả thật nàng không hề có đạo lý khi

dễ Lục gia.



Hắn khuyên bảo hết lời, cũng chỉ là muốn chậm rãi bình ổn cảm xúc của nàng, không muốn mọi người lại càng bất mãn, nhưng—



Nàng chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói một câu.



Từ ngày ấy, hắn cũng không còn cùng hắn nói chuyện.



Hắn suy nghĩ lại, thật sự không có đầu mối, lại không muốn đem hoài nghi lên người Tưởng Dung......



Trong thôn cơ hồ tìm vài lần, từng nhà cũng tìm một lần, đứa nhỏ bốn tháng

cũng chỉ có nhà bọn họ, vậy đứa nhỏ đâu? Thực biến mất không dấu vết ở

trong thôn?



Ai là người có động cơ làm loại sự tình này? Có một

số việc, kết quả ở ngay trước mặt, nhưng hắn lại chính là không muốn

nghĩ theo hướng đó. Hắn đã thẹn với người ta, nếu lại đổ oan thì chẳng

phải là......



Hắn không đề cập tới, nhưng thật ra Lục Tưởng Dung lại tự mình nhắc tới, từ ngữ uyển chuyển, lại từng từ ám chỉ kinh người—



Đứa nhỏ sẽ không thể tự nhiên biến mất, nhất định là có nguyên nhân.



Như vậy, chỉ còn vấn đề kế tiếp—ai lại làm ra sự tình này.



Mạc Nhạn Hồi ngay từ đầu liền cắn định là ta, sao lại như thế?



Trước kia, từng nghe thuyết thư ở trà lâu nói về triều đại xưa, có phi tử tự

tay bóp chết nữ nhí, lại đổ cho người khác. Cuối cùng, cũng bỏ được cái

đinh trong mắt như ý nguyện, ngồi ở trên ngôi hậu.



A Dương ca, chàng cảm thấy, có khả năng hay không.....



Có khả năng hay không gì? Hắn rất khiếp sợ, bên tai đều là ông ông, đã không còn nghe được nàng nói cái gì.



Đây là ám chỉ bản thân Nhạn Hồi một tay diễn sao?



Lục Tưởng Dung lại hiểu hầm thần sắc hắn là chịu đả kích, tiến thêm một

bước, lại nói: “Ta biết chàng rất khó tiếp nhận, nhưng không thể không

đề phòng. Đây cũng là một khả năng, chúng ta không thể bài trừ--“



“Tưởng Dung.” Hắn nặng nề đánh gãy nàng, dùng một ánh mắt hoàn toàn mới, cùng cực kì xa lạ đánh giá nàng một lần nữa.



Hắn không có đoán ra được, nàng sẽ nói ra loại chuyện này.



Vô luận chân tướng có phải như thế hay không, nói ra những lời này, nàng đã không phải là Lục Tưởng Dung.



Hoài nghi mẫu thân đem cả đứa nhỏ của mình ra diễn trò cho người xem, trong

lòng còn chỗ nào đơn thuần? Dĩ vãng Lục Tưởng Dung chân thành thiện

lương, nhất định sẽ không ly gián tình cảm phu thê như thế.



Nhạn Hồi nói không sai, nàng quả thực đã thay đổi.



“Chàng....... sao lại nhìn ta như vậy?” Nhìn nàng........ tâm hoảng một trận.



“Nhạn Hồi không phải Võ Tắc Thiên.” Bóp chết nữ nhi, là vì quyền lực giang

sơn, Nhạn Hồi cần gì? Hắn đã là của nàng, hai người là phu thê danh

chính ngôn thuận, có lý do gì phải hy sinh một đứa con để bôi đen người

ngoài?



Trong lòng nàng rất rõ ràng, từ sau khi thành thân, hắn

toàn tâm toàn ý với nàng, nếu đối với Tưởng Dung không bỏ được, còn có

quyến luyến thì sẽ không chủ động mở miệng muốn cưới nàng.



“Nhưng là—“ Lục Tưởng Dung còn muốn nói cái gì nữa, bị hắn nhàn nhạt chặn lại.



“Nàng có biết, câu cuối cùng nàng ấy nói với ta là gì không?” – đứa nhỏ vạn

nhất có chuyện gì, cả đời ta đều không tha thứ cho ngươi.



Nàng nghiêm túc, nếu hắn thật không tin nàng, một lòng thiên vị người ngoài mà hại đến đứa nhỏ, nàng thật sự sẽ hận hắn cả đời.



Nàng cũng đã vì đứa nhỏ mà quyết liệt với hắn như vậy, Tưởng Dung hiện tại lại nói những lời này, chẳng phải rất buồn cười?



“Ta không tìm tòi nghiên cứu vì sao nàng nói với ta những lời này. Tưởng

Dung, ta luôn luôn không có xin lỗi nàng, quá mức khinh suất đề hôn ước

với nàng, là lỗi của ta. Chỉ vì không muốn người thân lo lắng chuyện hôn sự của ta, cho nên cảm thấy có thể liền nói ra, cũng không chân chính

thăm dò nàng ở trong lòng có có trọng yếu đến mức có thể bàn luận chuyện hôn sự hay chưa.



Trên đời này có nhiều dạng hôn nhân, không phải mỗi dạng đều là khắc cốt ghi tâm, có tam thê tứ thiếp, cũng có theo mai mối. Cuối cùng ta cho rằng, nhàn nhạt là đủ rồi. Ta sợ không thể khống

chế tâm, vì cảm thụ của một người mà không còn là chính mình...... Hết

sức sợ, thầm nghĩ tránh đi. Nhìn nàng, ta vẫn khống chế được, ta vẫn còn lý trí, vẫn nắm trong tay mỗi một phân cảm xúc. Cho nên ta cảm

thấy....... loại thích nhàn nhạt này, sẽ không thương tổn chính mình,

hẳn là có thể.



Nhưng là, Nhạn Hồi thì khác. Ta không thấy nàng

thì tâm sẽ hoảng. Cho nên, nếu nàng cho rằng ta cưới ai cũng sẽ như

thế..... không phải. Là Nhạn Hồi, chỉ có Nhạn Hồi, không có ai có thể

khiến ta quyến luyến khó bỏ như thế, nàng hiểu không?”



Chỉ có....... Mạc Nhạn Hồi?



Mặc dù là cướp về, cũng không lấy được tình nồng yêu thâm của hắn, phải không?



Hắn nói........... là hắn không nghĩ rõ ràng, khinh suất đề cập chuyện hôn ước.........



Nàng mờ mịt ngẩn ngơ, nhất thời không thể nhận.



“Hai ngày này nếu vẫn không tin tức của đứa nhỏ, ta sẽ đi báo quan để xử

lý.” Hắn cố ý vô tình nói một câu này, xoay người rời đi.