Lược Thê
Chương 220 :
Ngày đăng: 21:43 18/04/20
Edit: Độc Tiếu
Trên đời này, có một số việc có thể thành bí mật, có một số việc lại không thể giấu giếm, nhất là với đứa nhỏ.
Một ngày mặt trời lặn về phía tây, bọn nhỏ tay trong tay, từ trường tư thục trở về.
Thanh Thanh vừa trở về, liền chạy vào trong bếp tìm tiểu thẩm thẩm của nàng.
Thẩm Thẩm thật là lợi hại, làm mấy món điểm tâm nhỏ tinh xảo lại rất ngon,
thẩm thẩm đã đáp ứng, hôm nay nàng nếu học tốt, hôm nay khi trở về sẽ
được ăn, nàng muốn đi đòi phần thưởng.
Mạc Nhạn Hồi bưng điểm
tâm, khiến bàn tay nhỏ bé của Thanh Thanh đã vương ra, Tiểu Bảo ngồi xổm ở cửa đại sảnh cùng muội muội của hắn, Tân Liễu đã quy củ ngồi ngay
ngắn ở trước bàn, chờ ăn điểm tâm.
“Tiểu Viên, muội đang nhìn cái gì?”
“Kiến—“ Tiểu cầu tròn vo vẫn chỉ ghé vào cửa, nhìn cũng không chuyển mắt, vì
thế tiểu ca ca sốt ruột, cũng dựa vào cùng nàng nhìn.
“Ân, chúng nó đang làm việc chăm chỉ, dự trữ thật nhiều đồ ăn mới có thể sống qua mùa đông.”
Vì thế Tiểu Viên tâm tính thiện lương hào phóng nhéo một khối bánh ngọt ở trong tay, muốn chia cho kiến.
“Miếng lớn như vậy, chúng nó chuyển không được a!” Chỉ biết là sẽ đè chết tiểu con kiến đi!
“Tiểu ca ca, ăn—“ Tiểu Viên ham ăn, ham chơi cũng không ích kỉ, chìa điểm tâm ra, muốn chia cho các ca ca thương yêu nhất của nàng.
Mục Thanh
Nhi cũng không ghét bỏ, há miệng ăn luôn, lấy khăn lau tay cho muội
muội, lau tay xong lại lau khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nàng vừa rồi mới quỳ rạp ở trên mặt đất bị dính chút bùn.
Sau đó, hắn dắt tay muội muội tiến vào trong sảnh, tiểu ca ca chiếu cố muội muội ba tuổi rất có khuông có dạng.
Mạc Nhạn Hồi tâm tư có chút tốt, thay bọn họ chậm một ly trà mơ ướp mạnh, phát hiện thiếu mất một người, liền hỏi: “Ca ca đâu?”
“Hắn nói muốn đến tiệm tìm cha.”
Mạc Nhạn Hồi gật gật đầu.
Trong lòng con lớn nhất có chuyện, chỉ biết đi tìm trượng phu để nói, đó là
một loại “Ăn ý của nam nhân”, nữ nhân như nàng cũng thức thời không hỏi
đến.
“Thẩm.......”
Ngoái đầu nhìn lại, Tân Liễu muốn nói lại thôi. “Làm sao vậy?”
“Tâm tình Đại Bảo không tốt. Hôm nay có người nói.... một ít lời khó nghe,
phu tử có phạt, dạy người nọ không thể nói như vậy, nhưng là Đại Bảo vẫn không vui, vừa tan học đã nói muốn đi tìm thúc.”
“Vậy sao.....”
Nhìn bọn nhỏ ấp a ấp úng, cũng không tiện hỏi “lời khó nghe” là gì,
nghĩ, có lẽ chờ trượng phu về, hỏi hắn cũng tốt lắm.
Tiểu quỷ này đến đây, lại không buồn nói lời nào.
Mục Dương Quan cũng không hỏi, nhàn nhã gảy hạt châu bàn tính, chậm rãi
hạch toán một quyển trước, ngòi bút thấm mực, mỗi nét mỗi chữ viết xong, khép lại quyển này lại mở quyển khác, tiểu nhi tử rốt cuộc cũng thiếu
kiên nhẫn—
“Cha!”
“Ừm hừm?” Đầu cũng không nâng.
“Cha........” Một tiếng mềm nhũn, còn pha tiếng khóc nấc chọc người.
“Nói a, ta đang nghe.”
Hắn lấy vò rượu ra, sờ đến những chữ được khắc lên.
Đây không phải là do ngày suy nghĩ quá nhiều, đêm sẽ nằm mộng, cho tới bây
giờ nàng cũng chưa từng nói qua trên vò rượu này khắc chữ gì, trong lòng hắn lại để ý, nên chưa từng liếc mắc một lần, làm sao lại biết—
Chăm chú nhìn từng chữ, gằn từng tiếng, không sai chút nào.
Hắn ôm chặt vò rượu, nhắm mắt lại.
Bị cảnh kỳ quái trong mơ quấy nhiễu, một đêm không có ngủ yên, hiện tại đầu đau đến lợi hại.
Thê tử về phòng, hắn chỉ ngồi ở trên giường, nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
“Bị bệnh sao?” Nàng thân thiết tiến lên, mới lưu ý đến hộp gỗ đặt ở trên bàn, bước chậm lại, cũng không hỏi nhiều.
Nàng ngồi xuống ở bên cạnh, hắn liền dựa vào, “Đầu đau quá..........”
Nàng ôn nhu xoa xoa thái dương của hắn, lẳng lặng ngả vào nhau, một lúc lâu sau cũng không ai mở miệng.
Một lát sau, “Đại ca nói, chàng không thoải mái thì nằm ở nhà nghỉ, chuyện trong tiệm không cần lo lắng, đại ca sẽ chiếu cố.”
“Ân.” Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mở miệng, “Mấy ngày trước, Đại Bảo chạy tới
chỗ ta khóc hỏi, hắn có phải thân sinh của ta hay không.”
Tay đang xoa xoa dừng một chút, “Vậy chàng trả lời thế nào?”
Hắn xoay người nằm thẳng, cũng đem nàng kéo nằm xuống cánh tay, “Nhạn Hồi, nàng có yêu cha của Đại Bảo sao?”
Nàng chần chờ, nhìn hộp gỗ ở trên bàn, suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, mới không khiến dấm chua của hắn bốc lên.
Hắn cũng nhìn thấu khó xử của nàng, nói thẳng: “Không có ý tứ khác, nàng nói thật, phu thê không nên lừa gạt nhau.”
“........Yêu”
“Vậy vì sao phải khiến cho hắn tự vét sạch tâm, tuyệt vọng đến cái gì cũng không cần?”
“Ta..... chỉ là không thể thấy rõ được tình cảm của mình lúc đó, mới gây tổn thương cho hắn.”
“Vậy còn hiện tại?”
Nàng ngước mắt nhìn hắn, không biết trả lời thế nào.
Hắn cũng không cần nàng trả lời, tiếp tục nói: “Tối qua, ta nằm mơ một đống mộng kỳ quái, ta nhìn thấy người kia thay nàng thả hoa đăng cầu nhân
duyên, nhưng bút lại viết, Mạc Nhạn Hồi chỉ gả cho Mộ Dung Lược, nàng
nói người này có xấu không? Nguyền rủa nàng trừ bỏ hắn thì không gả được cho ai khác.”
Hắn dừng một chút, lòng bàn tay hướng về phía
nàng, vuốt ve gương mặt thanh tú, lại hỏi một lần nữa, “Hiện tại thì
sao, nàng có thể rõ ràng xác định được tình cảm của nàng rồi chứ? Nàng
xác định, nàng thực sự yêu hắn sao?”
“........Yêu” Khóe mắt đẫm lệ, nàng câm thanh nói: “Rất yêu.”
“Ân.” Hắn nhắm mắt lại, đem nàng ôm vào trong lòng, ôm thật chặt, “Vậy đừng
lại khiến cho hắn đau, cái cảm giác tự tay vét sạch tâm của mình, đến
nay hắn vẫn còn đau, vẫn còn sợ.”
“Sẽ không, không bao giờ
nữa.....” Nàng chôn mặt ở trong lồng ngực hắn, gần như không tiếng động, khẽ lẩm bẩm, “Thực xin lỗi, Mộ Dung.”
Cũng không biết được hắn
nghe thấy hay không. Có nàng ở cạnh, tinh thần yên ổn, rất nhanh liền
buồn ngủ, chỉ nhớ rõ trước khi ngủ, hắn thì thào nói, “Đại tẩu nói rất
đúng...........”
Đứa nhỏ thật sao giấu được.
—Toàn văn hoàn—