Lược Thê

Chương 13 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


“Vì sao cứ phải nhất định tập võ? Cứ

ngồi ở trên bàn gảy hạt tính toán không tốt hay sao? Hảo hảo làm một nữ

nhân, tội gì biến mình thành một thân thương tích?”



Mạc Nhạn Hồi

tính tình cực cương quyết, một khi đã quyết định chuyện gì, thì ngay cả

Mộ Dung Thao nói gì cũng không chịu thay đổi.



Nguyên nhân là bởi

vì năm 15 tuổi, nàng bồi Mộ Dung Thao đi Từ Châu thị sát sản nghiệp,

trên đường bị tập kích. Hắn vốn có công phu khá ổn, nhưng lại vì phải

bảo vệ nàng, cánh tay liền trúng một kiếm.



Thương thế tuy không

nặng, nhưng lúc đó nàng đã lĩnh ngộ, tuy có hộ vệ tùy thân, nhưng nàng

là người thân cận với hắn nhất. Người đầu tiên có thể bảo hộ an toàn hắn chỉ có nàng, ít nhất, cũng đừng làm gánh nặng của hắn.



Từ đó, nàng quyết tâm tập võ.



Không cần giỏi, nhưng ít nhất phải chống đỡ được một thời gian, cho đến khi cứu viện đến.



Đoạn thời gian kia thật khổ, tập võ hao đi hơn phân nửa thể lực. Trên người

lúc nào cũng có thương tích, lại còn phải học kinh thương, cố gắng học

hỏi những kiến thức mà hắn dạy dỗ. Mỗi ngày chỉ có thể ngủ hai canh giờ. Toàn thân đau đớn nhưng không dám kêu khổ, cắn răng chống đỡ.



Sau đó qua mấy tháng, bọn họ ở trên đường lại bị tập kích, hộ vệ bị người

khác tính kế, ly khai, nàng mới tập võ sơ sơ, chống đỡ không được, qua

lần giáo huấn trước, nàng từng tự nói với mình sẽ không bao giờ để hắn

vì bảo hệ nàng mà bị thương.



Lần này, người bị thương là nàng.



Lưỡi dao có độc, đại phu ở trong hiệu thuốc nói thiếu thuốc dẫn.



Thuốc dẫn kia, là giọt máu của đồng tử.



“Để ta.” Mộ Dung Thao không hề chần chờ, đưa cách tay ra.



Cứ 15 ngày lại một lần, phải tròn một năm. Cũng vì vậy, nam tử hoàn mỹ

không chê vào đâu được, cánh tay phải vì nàng mà lưu lại sẹo, còn phải

tự thủ một năm.



Nàng làm sao có thể gánh vác được ân nghĩa sâu nặng như vậy?



Về sau nàng thường nghĩ, rốt cuộc biến chuyển ra sao, nàng lại khăng khăng một mực, từ nay ngoài hắn, trong lòng không thể có thêm được một thứ gì khác. Có lẽ, là vì ngày hôm đó, khuôn mặt hắn kiên định, nói: “Ngươi bị thương là vì ta, ta cống hiến một ít thuốc dẫn cũng là chuyện đương

nhiên.”



Sáng sớm tỉnh lại, bên cạnh đã không còn thấy thiên hạ âu yếm ôn tồn đêm qua.



Vô luận là hắn thức dậy sớm thế nào, nàng vĩnh viễn đều có thể rời khỏi

giường trước hắn. Lúc nào cũng khắc thủ chừng mực, không để cho chính

mình phóng túng. Nếu không có mệnh lệnh của hắn, không biết được liệu

nàng có thể “thị tẩm”, ngủ chung cùng mình...



Ngực nhức nhối... giận... buồn...



Hắn đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, cái người hôm nay thức dậy sớm lại đang ở bên ngoài phòng luyện kiếm.



Bây giờ mỗi ngày hắn đều phải nghỉ ngơi, bởi vì liên quan đến an nguy của hắn, nàng không cho phép chính mình buông lỏng.



Luyện kiếm xong, mồ hôi thấm ướt quần áo, chảy xuống cái cổ duyên dáng, vạt

áo khẽ mở, mơ hồ còn có thể thấy được ngân tích như ẩn như hiện hắn lưu

lại đêm qua, cùng với khe rãnh đường cong tuyết nộn kia---



Hạ phúc của hắn liền căng thẳng.



Đây là sân của hắn, ngày thường nếu hắn không cho gọi thì không ai được

phép ra vào. Bằng không, nàng sơ ý như vậy, để cho người khác nhìn thấy

màn xuân sắc phong tình này, là tuyệt đối không thể!



Ước chừng

một khắc qua đi, nữ nhân không biết sống chết kia đã trở lại, mang theo

nước ấm. Tựa như ngày thường, cúi người hạ lễ, sau đó mới đem chiếc khăn thấm nước ấm hầu hạ hắn rửa mặt, thay quần áo.



Hắn nhìn mà uất ức. Giường cũng đã nằm lên, lúc này nàng còn giữ chừng mực cái gì?



Căm tức, hắn lấy tay kéo nàng, hướng xuống đôi môi vừa cắn vừa mút, ý định làm đau môi của nàng, lưu lại mấy dấu răng.



Nguyên là muốn trả thù, nhưng thân hình mềm mại của nàng lại khiến hắn nổi lên phản ứng.



Nàng vừa mới tắm qua, trên người còn có hương thơm nhàn nhạt. Hắn chôn mặt ở cần cổ, trầm mê ngửi.



Thực không ổn, nàng làm cho hắn không cách nào khống chế mà mê luyến thân thể của nàng.



Cứ cho sắc trời đã sáng, hắn cũng không quan tâm, một tay tham lam phủ

xuống, có khát vọng ôn lại tư vị mất hồn mà cơ thể này cho hắn.



“Đừng—“ Nàng còn có một tia lý trí, cảm thấy sự tình tựa hồ không tốt lắm, huống chi... huống chi thân thể của hắn...



“Đừng cự tuyệt.” Hắn bất chấp, cởi áo, vội vàng cởi tiết khố, nâng đùi ngọc

của nàng lên, vội vàng đâm vào nơi ấm áp kia thật sâu.



“A!” Nàng kinh hô, đem mặt chôn ở chỗ hắn, nhỏ giọng thì thầm. “Đau—“



Bộ dáng yếu thế hiếm có này lấy lòng hắn.



Còn không phải? Nữ nhân gia vẫn nên nhu nhược một chút, mềm mại một chút,
thích, nàng vẫn nói ra lời nhắc nhở, để phòng ngừa hắn lại dính rủi ro.



Mộ Dung Lược rất ít khi nhúng tay vào gia nghiệp, ngày ấy vì sao đột nhiên muốn cùng đi nghị sự?



Mà sao lại khéo, hắn vừa ở cùng, Mộ Dung Thao liền xảy ra chuyện.



Hơn nữa xử trí còn không lưu lại dấu vết, trừ bỏ Mộ Dung Lược, không ai có

bản sự kia, có thể ở gần bên người chủ tử, dễ dàng xuống tay, cũng chỉ

có Mộ Dung Lược, mọi chi tiết trong Mộ Dung trang đều nắm ở trong lòng

bàn tay. Vì chủ tử thân thiết tin tưởng, không hề phòng bị hắn.



Nàng còn có thể nghĩ như thế nào? Trừ bỏ thần thông quỷ quái, nàng thật không nghĩ ra khả năng khác.



“Ở trong mắt ngươi, hắn liền không có lương tâm, không có nhân tính như vậy?”



“Ta cũng hy vọng không phải hắn.” Bằng không, bi thương nhất vẫn là Mộ Dung Thao, nàng không đành lòng để hắn nhận phải đả kích tàn khốc như thế.



“Nhạn Hồi, hắn có chút tùy hứng, có lẽ tính còn có chút kém, luôn mang ý định khắp nơi làm khó dễ. Đây cũng bởi vì từ nhỏ không có người nào thương

tiếc hắn, lắng nghe hắn nói, dung túng hắn. Mà nay, có người đau, có

người thương, hắn chỉ là mang tính tình của đứa nhỏ muốn đùa giỡn linh

tinh, đông náo tây loạn, chính là muốn người khác chịu đến cực hạn. Lúc

ban đầu là không có người nào có thể vô điều kiện dung túng hắn, về sau

cũng chỉ là đơn thuần náo loạn, muốn huynh trưởng sủng hắn một chút. Vô

luận là ngươi tin hay không tin, ta tin tưởng trong lòng hắn cũng sẽ có

cảm động. Hắn lại không phải là cầm thú, cũng sẽ không muốn đại ca của

mình chết.”



Nàng chỉ cúi mắt, an tĩnh nghe, không nói một lời nào.



“Ngươi không tin?”



“Mộ Dung Lược như thế nào cùng ta không có quan hệ.” Nàng không việc gì

phải tìm tòi nghiên cứu hắn nghĩ cái gì, động cơ là cái gì. Nhưng Mộ

Dung Thao thương hắn, nghĩ như vậy có thể làm hắn trở nên tốt hơn một

chút.



“Phải không? Ở trong lòng ngươi, người này căn bản không là gì sao?”



Nàng cố gắng nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu.



Thật ra là nàng muốn nói, nàng đối với người này quả thật một chút ý tưởng cũng không có.



Cũng đúng. Nàng làm sao có ý tưởng gì đây? Một người chưa từng đem ánh mắt

đặt ở trên người hắn, lưu lại không quá một lát. Hắn là tốt là xấu, quả

thật cùng nàng không có quan hệ, cũng sẽ không có cảm giác.



Hắn

cười cười, nhìn nàng lau khô hai chân, lại một lần nữa mang hài vào, dựa vào mép bàn đứng dậy. “Ta đi dạo ở trong vườn một chút, rất nhanh sẽ

quay trở lại, không cần lo lắng.”



Lời vừa nói còn mang theo một ý nghĩa khác, đó là, không cần nàng đi cùng.



Đây là lần đầu tiên sau khi hắn bị thương cự tuyệt nàng, đem nàng xa cách

khỏi cửa lòng, khóa tình cảm lại, không cho nàng đụng chạm.



Nàng ngẩn ngơ, nhìn bóng lưng hắn lẻ loi cô độc, thật lâu không có rời đi.



“Rất nhanh trở về” này, vừa đi liền đi cả một buổi chiều, ngay cả bữa tối cũng không ăn.



Hắn đã mở miệng, không ai được phép quấy rầy, bất luận kẻ nào, liền không

người nào dám làm trái. Nàng đứng nhìn từ xa, không thể tới gần, chỉ có

thể ở trong đình không nhúc nhích.



Gió nổi lên, nàng cầm áo bào, thật lâu, thật lâu, không đợi được đến khi hắn quay đầu lại nhìm.



Đây là lần đầu, hắn đem nàng bỏ xuống, lãng quên.



Sắc trời dần dần tối, hắn chậm rãi trở về phòng, thấy một bàn đầy ắp thức ăn, cùng với nữ tử kiên nhẫn chờ đợi.



“Thật xin lỗi, có chuyện suy nghĩ nên thất thần, quên thời gian, ngươi đã ăn chưa?”



Nàng lắc lắc đầu. Hắn không dùng cơm, nàng làm sao có thể ăn trước hắn?



Mạc Nhạn Hồi đứng dậy đem đồ ăn chuẩn bị lại một lần nữa, hắn nâng cánh tay lên, dịu dàng ôm nàng.



Nàng đứng yên bất động, im lặng ở trong vòng tay của hắn. Hai người dựa vào nhau, thật lâu không có hành động gì khác.



“Thật xin lỗi, sau này người không thích nghe thì ta sẽ không bao giờ nói

nữa.” Là nàng không tốt, muốn hắn phải nhìn nhận chuyện bị chí thân phản bội. So với giết hắn thì lại càng tàn nhẫn, có một số việc, biết rõ là

không thể nói, nàng làm cái gì cứ hướng chỗ đau là đánh.



Hắn muốn nghĩ Mộ Dung Lược là tốt, vậy thì là tốt đi. chỉ cần hắn đừng lộ ra vẻ

mặt mờ mịt ưu thương, quay lưng để lộ thân ảnh tịch mịch cô liêu.



“Không phải là ngươi sai.” Hai cánh tay càng ôm chặt lấy nàng, khuôn mặt hơi

gian nói với nàng. “Không ổn, ta cái gì cũng không cầu, cái gì cũng

không cần, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là tốt rồi, Nhạn Hồi... Nhạn

Hồi...”



“Ta luôn... luôn luôn ở bên cạnh người!” Dang tay kiên định ôm lại, an ủi hắn lúc này tuyệt vọng mà yếu ớt.



Cứ như vậy thôi, biết rõ như thế, nhưng cũng là con đường mà hắn lựa chọn, ôm lấy một thứ không thuộc về tâm của hắn, ôm thân hình chân thật lại

vô cùng hư ảo, vui vẻ trong tịch mịch.



Mặc dù đau đớn, nhưng cũng cam tâm tình nguyện.