Lược Thê

Chương 16 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Edit: Độc Tiếu



Rốt cuộc như thế nào chú ý nàng?

Thậm chí ngay cả chính mình cũng không phát hiện, dĩ nhiên đem giấu ở

trong tim, thật lâu, thật lâu—



Khi mới đến Mộ Dung trang, nàng ở

trong mắt hắn căn bản không là cái gì, phàm là người của Mộ Dung Thao,

hết thảy của Mộ Dung Thao, hắn đều khinh thường nhìn qua.



Một tháng sau, phòng ngủ của hắn

được chuẩn bị thỏa đáng, hết thảy đều không kém so với Mộ Dung Thao, khi đó cảm xúc của hắn thật hư, Mộ Dung Thao lại chỉ đem hắn như đứa nhỏ

đùa giỡn, trấn an, lại trấn an hắn, cuối cùng vẫn là sắp xếp thỏa đáng.



Phải, hắn là chuẩn bị vạn phần thỏa đáng, nhưng hắn, hắn—



Không ai biết, hắn không phải là

giận dỗi, mà là sợ hãi, cố tình tính tình lại quật cường nói không nên

lời, không muốn để cho người khác nhìn thấy mình yếu thế.



Nhưng nàng lại phát hiện, ngày ngày mỗi đêm, đều đến phòng vì hắn mà thắp đèn.



Chỉ có nàng, biết được hắn sợ hãi cùng bất an khi ở trong đêm đen, từ đó không một ngày, để cho phòng ngủ của hắn mất ánh sáng.



Từ sau đó, hắn rốt cuộc có thể ngủ yên, không lại tiếp tục cuộn mình ở mép giường, trắng đêm không ngủ.



Năm mụ mụ qua đời, hắn mới bảy tuổi, mất đi người duy nhất ở trên đời thương hắn. Nhưng mà đau thương nhất

là ngay cả đưa nàng đi đoạn đường cuối cùng cũng không được.



Mộ Dung gia một nhà đều sợ Mộ Dung

Thao nhìn thấy gương mặt giống y hệt của hắn, thì cái gì cũng không thể

giấu giếm. Sợ dẫn đến cái chuyện này, liền vì tư lợi cá nhân này mà đem

hắn nhốt ở sài phòng, mặc cho hắn gào khóc như thế nào cũng không mềm

lòng.



Hắn không có thân nhân sao? Những

người chủ mưu cùng phạm tội, tất cả đều là thân nhân của hắn, cha,

nương, thúc bá, thẩm di, cậu mợ.... Thì tính sao? Vẫn là bỏ mặc hắn ở

trong bóng đêm vượt qua một ngày lại một ngày. Cho đến hôm nay, mỗi một

đêm hắn đều có thể nghe thấy tiếng chuột bò đến trên người ở trong sài

phòng, những thanh âm xèo xèo, cắn lên thân thể đau đớn....



Hắn sợ hãi, sợ hãi gào khóc, thật

lâu... thật lâu... – đến trong lòng mang sợ hãi với bóng tối, cho đến

khi bọn họ rốt cuộc cũng nhớ tới đứa nhỏ bị lãng quên ở sài phòng. Hắn

đã suy yếu chỉ còn lại một hơi.



Hắn từ khi đó thì bắt đầu, hận Mộ Dung Thao.



Dựa vào cái gì! Bọn họ dựa vào cái gì mà đối xử như thế với hắn? Mộ Dung

Thao đã có được tất cả, hắn chỉ có mỗi mụ mụ, chỉ có mụ mụ là tốt với

hắn, vì sao ngay cả người thân duy nhất của hắn cũng bị đoạt đi?



Nếu

không phải là Mộ Dung Thao, hắn sẽ không người nghe không người hỏi, tựa như không khí ăn nhờ ở đâu, nhận hết mọi khuất nhục. Nếu không phải là

Mộ Dung Thao, hắn sẽ không phải không có cha đau, không có nương thương, phải cô đơn một mình. Nếu không phải là Mộ Dung Thao, hắn sẽ không bị

đoạt đi cả cơ hội cuối cùng được ở bên đoạn đường cuối cùng của mụ mụ đã chân thành đối đãi với hắn....



Trên đời này, nếu không có Mộ Dung Thao, thì sẽ tốt bao nhiêu?



Từ đó trở đi, hắn rốt cuộc không thể một mình ở trong bóng đêm, luôn cảm thấy trong bóng tối kia có ác quỷ

đang giơ nanh múa vuốt cắn nuốt hắn. Phảng phất như hắn trở lại đêm hôm

đó, tùy thời đều sẽ có chuột nhảy lên cơ thể của hắn, cắn ra từng lỗ

máu, tang thương câm khóc không một người để ý tới—



Nhưng mà, nàng đến đây.



Đêm hôm đó bất lực không có kéo dài, nàng thêm nhiều dầu vào đèn hơn để có thể cháy lâu hơn, lại tiến lùi

đúng quy củ thấp người rời đi, một câu nhàn thoại cũng không nói.



Hắn tin, người có trí tuệ như nàng

tất nhiên cũng hiểu rõ một chút gì đó, nhưng không từng ác miệng, chưa

từng nói lời đùa cợt. Cho dù ngoài mặt hắn đều chọc nàng, thẹn quá hóa

giận trêu ghẹo nàng, cũng không thấy nàng lợi dụng điểm này để phản kích hắn, tổn thương hắn.



Lại dù cho bị hắn ép đến cực hạn như thế nào, hàng đêm đều vẫn nhớ đến thêm dầu cầm đèn cho hắn.



Nhìn, lại nhìn, ánh mắt đặt ở trên người nàng càng ngày càng lâu, càng không thể chuyển đi.



Cũng bởi vì tầm mắt thủy chung là nhìn nàng, mới có thể thấy ánh mắt nàng là nhìn tên còn lại.



Vô luận hắn nhìn nàng như thế nào,

nàng cũng chưa từng ngoái đầu lại nhìn một cái, cũng như nàng toàn tâm

nhìn nàng toàn tâm nhìn cái nam nhân kia, cũng không từng quay đầu, thấy rõ được nồng tình mật ý của nàng.



Hắn liền có ý nghĩ, chỉ có thể kích

nàng, khi dễ nàng. Ít nhất như vậy, nàng mới có thể liếc mắt nhìn hắn

một chút. Nhưng mà chân chính kích ra cảm xúc, tại đôi mắt đen láy nhìn

ra được hận ý. Hắn ngược lại càng đau càng hoảng, không biết phải phải

làm sao.



Khi đó, Mộ Dung Thao may mắn thế nào, mọi thứ đều lần lần tiến đến trong lòng của hắn.



Nàng tính lãnh, nếu hắn cũng như

thế, chỉ có thể đem nàng đẩy đi càng xa hơn. Hắn phải làm cho nàng cảm

nhận được một tia ấm áp, nàng mới có thể nguyện ý tiếp cận.


giường mặc quần áo, ngồi ở trước bàn tự chuốc rượu một ly lại một ly.



Ma ma gõ cửa tiến vào, chần chờ nói với hắn: “Nàng luôn luôn canh giữ

ngoài cửa... có chút không ổn, các cô nương cũng không thể thoải mái, có chuyện gì, có thể nói chuyện cho rõ trước hay không?”



Nói trắng

ra, là sợ chính thê tìm đến cửa, làm phiền đến các nàng đi? Dù sao

chuyện này cũng không phải là hiếm, Mạc Nhạn Hồi thoạt nhìn cũng không

phải là nữ nhân ôn nhuyễn dễ nói chuyện.



“Yên tâm, nàng sẽ không

lằng nhằng không nghỉ.” Muốn để ý thật sự, đừng nói một tòa lâu này, cho dù là mười tòa lâu bị nàng đập phá, hắn cho dù khuynh gia đại sản cũng

nguyện ý giải quyết hậu quả.



Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tất

yếu biến thành người nơm nớp lo sợ, lại buôn bán không tốt. Hắn đứng dậy để lại ngân phiếu, mở cửa phòng, nàng quả nhiên không nhúc nhích đứng ở đó.



Hơi rượu từ trong ruột bốc lên, chân hắn không được vững

vàng, quả không hổ nàng là người tập võ, động tác vô cùng gọn gàng,

nghiêng người trách đi, hắn đập mặt vào cái cột, đau đớn cuối cùng làm

cho tâm tình hắn thanh tỉnh trở lại.



“Muốn tránh thì tránh cho xa ra, còn tới gần làm cái gì?”



Ngón tay nàng giật giật, cuối cùng không vươn tay ra. “Có chuyện muốn nói cùng ngươi.”



Đúng. Câu này nàng vừa mới nói qua, nếu không có việc gì, nàng căn bản không

có để ý đến chuyện hắn say đến chết ở trong ôn nhu hương.



Cắn

răng chịu đựng một trận hoa mắt choáng váng, hắn đứng thẳng. “Nói đi,

nói xong thì cút, ta hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi.”



“Ngươi đã đáp ứng ta, trước khi hắn trở về thì ngươi sẽ làm tốt những chuyện mà ngươi nên làm.”



Cho nên hiện tại là lo lắng hắn không giả làm Mộ Dung Thao tốt hay sao, không thể bảo vệ giang sơn cho hắn sao?



Hắn cùng với nàng đều biết, ngôi vị gia chủ này có bao nhiêu người thèm nhỏ dãi, lại có bao nhiêu ánh mắt như hổ vồ mồi, rình rập hắn một ngày lầm

lỗi, liền lập tức động thủ.



Hắn dừng tay lại thì ngày sau Mộ Dung Thao trở về cũng uổng công, giang sơn đã sớm đổi chủ. Nếu không phải

như thế, nàng cần gì ủy khuất bản thân chính mình chu toàn cho hắn?



“Ta có chỗ nào không làm tốt chuyện của bản thân? Nên kiểm tra, nên ra

quyết sách, không có chuyện nào ta không làm tốt, chẳng lẽ tộc quy bây

giờ còn hạn chế không thể đến hoa lâu, tìm kiếm hồng nhan tri kỷ ở bên

ngoài sao?”



Nàng nhăn mày. “Đây không phải là tác phong của gia chủ, sẽ khiến người—“



“Ta không phải hắn!” Thanh âm hắn lạnh lùng cắt ngang. “Cũng chỉ là giao

dịch, nếu là ta, ngươi cho lo ta, sẽ đến cái mức này hay sao?”



Nàng cho rằng, muốn vứt bỏ hết thảy, buông tha cả nhân sinh chính mình,

quyết tâm như vậy dễ dàng sao? Khi một đao kia hung hăng hướng về phía

ngực, hắn là từ bỏ người thân duy nhất trên đời của hắn là Mộ Dung Thao. Từ nay về sau, trong miệng người người đều kêu lên không phải là tên

của hắn, nhớ cũng không phải là hắn, hắn thậm chí còn cảm thấy, người

chết là hắn, không phải Mộ Dung Thao.



Không nhìn nàng nữa, hắn xoay người rời đi.



Chỉ cần không có nàng, đi đến nơi nào, cũng tốt.



Ra tìm phương các, đi vào đường cái, thậm chí tận lực hòa mình vào chợ rộn ràng, nhưng đám đông chật chội, vẫn là cô độc, bước chân tịch liêu.



Hắn biết, nàng thủy chung vẫn là đi theo phía sau, cách một khoảng cách.



Không thể chịu đựng được việc quá thân cận với hắn, lại bất đắc dĩ phải bảo

hộ cho an toàn của hắn, khi chủ tử âu yếm của nàng vẫn còn chưa trở về,

hắn vẫn còn giá trị lợi dụng, không thể để sơ suất sao?



Vận dụng

tiểu kĩ xảo, thoát khỏi tầm nhìn của nàng tránh vào trong ngõ tối, hắn

đem mặt úp vào trong tường. Đám đông ồn ào náo động, la hét ầm ĩ, khiến

hắn có cảm giác say đến ăn mòn. Thân mình cảm thấy vạn phần không khỏe,

đau đầu kịch liệt.



Hắn không cần để cho nàng nhìn thấy chính mình chật vật thảm hại như vậy, chết cũng không muốn.



Sau khi chuyện phát sinh, hắn hàng đêm đều nằm mơ, ngủ không yên giấc.



Hắn cũng sợ, sợ huynh trưởng liền vì hắn mà mất đi tính mạng, mỗi khi nghĩ đến điều này, cả người đều phát lạnh.



Hắn thật đáng buồn, làm chuyện xấu mà không đủ tâm ngoan thủ lạt, biến

chính mình thành không thể tiến không thể thối, vạn phần chật vật.



Thẳng cho đến ngày hôm nay, hắn vẫn còn đang hỏi chính mình, nếu sớm biết như thế, lúc trước có làm như vậy hay không?



Hắn cũng không hối hận, đời người chỉ có thể đi về phía trước, không thể

lùi về phía sau. Chính là yêu nàng, cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu

thương tổn, hắn cũng không có ăn năn, nhưng—



Chuyện Mộ Dung Thao, hắn thực sự hối hận.



Nếu hết thảy đều có thể làm lại, hắn sẽ không làm bị thương huynh trưởng dù chỉ một chút, sẽ không đem mệnh của cả hai người ra đánh bạc—