Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 147 : Muốn độc chiếm

Ngày đăng: 20:08 20/04/20


Lệ Sâm mặc dù nói như thế nhưng những người có dị năng kia cũngkhông nghĩ như thế.



Bọn họ thủy chung luôn cảm thấy Nam Ca hấp dẫn được Zombie là có cái thủ đoạn đặc thù nào đó. Máu tươi phải là đạo cụ nhất định rồi.



Thời điểm trước kia ở căn cứ Tân Bình, cảm giác tồn tại của Lệ Sâm chẳng hề cao. Lúc này cứu Nam Ca một lần, muốn an phận cũng an phận không thành nữa rồi.



Người trong căn cứ cơ bản đều là fan cuồng của anh cùng Nam Ca. Thần tượng muốn dùng máu tươi đi hấp dẫn Zombie, bọn họ có thểkhông ủng hộ sao? không phải là máu tươi thôi sao, cho anh, đều choanh hết đấy!



Vì vậy Lệ Sâm vốn là chỉ muốn lấy cho Nam Ca chút khẩu phần lương thực trở về, lúc sau mới phát hiện anh đã dẫn theo một bữa tiệc lớn.



Nam Ca đã ngoan ngoãn đứng ở cạnh xe chờ anh. Khí nhìn thấy ống trúc trong tay anh lập tức vui vẻ trực tiếp đi tới gần, đưa hai tay trước Lệ Sâm.



Lệ Sâm hơi sững sờ, còn tưởng rằng Nam Ca muốn ôm anh, vì vậy anhhướng xung quanh nhìn thoáng qua mới ngượng ngùng muốn ôm Nam Ca. Nơi nào nghĩ đến, chính mình mới vừa đưa thân thể nghiêng qua, Nam Ca liền cướp ống trúc đi hết! Mà Lệ Sâm cứ thế bị gạt ra ngay tại chỗ, anh vẫn còn duy trì cái tư thế lúng túng kia.



Lệ Sâm:...



Khụ một tiếng, sắc mặt không cảm súc lên xe, thời điểm đóng cửa còn cố hết sức phát ra âm thanh rất lớn.



Nam Ca chuyên tâm mở ống trúc, cô vui vẻ giống như là bóc vỏ trứng màu vậy. Mở ra ngửi xong rồi còn gào khóc hô: "Cái này là hệ kim này! Thơm quá!"



"Cái này là hệ mộc! Tuyệt vời!"



"A a a cái này lại là băng hỏa song hệ! thật kích động ~!"



Lệ Sâm cảm thấy bản thân bị ngó lơ, kéo cổ họng khụ rất nhiều tiếng Nam Ca mới lưu luyến không rời đưa ánh mắt lên mặt anh: "Lệ Sâm,anh sao thế, có phải bị bệnh rồi không?



Lệ Sâm nghĩ thầm, tôi xác thực ngã bệnh, là do em đó.



Em không thể phân một chút sự chú ý cho tôi sao? một ít là được mà!



Nam Ca tất nhiên tưởng tượng không đến mấy chuyện này, cô cho rằng Lệ Sâm cam chịu, lời nói thấm thía nói: "Nếu mà ngã bệnh thì cần phải sớm một chút tìm Diệp Thiệu đi xem bệnh nha, ngã bệnh khôngthể kéo dài đâu."



"Em câm miệng đi." Lệ Sâm cự tuyệt cùng Nam Ca nói chuyện.



cô nương này vĩnh viễn đều là tức chết anh không đền mạng.




Nam Ca cũng nghĩ đến điểm này, dị thường kinh hãi nhìn Lệ Sâm mộtcái lại vô tình an ủi anh: "không có chuyện gì, anh đừng lo lắng. anhlợi hại như thế, ai cũng không uy hiếp được anh. nói sau đi, anh là người đàn ông của tôi, tôi sẽ bảo vệ anh mà!"



Tâm tình Lệ Sâm mặc dù nghiêm trọng nhưng cũng không còn e ngại tình huống như thế. Trời cao cho anh bao nhiêu năng lực cũng sẽ đểanh thừa nhận bấy nhiêu nguy hiểm thôi.



anh chỉ nóng rực nhìn Nam Ca: "Em đem câu nói sau cùng lập lại lần nữa đi."



Nam Ca nghiêng cái đầu nhỏ: "Tôi phải bảo vệ anh?"



Lệ Sâm lắc đầu: "Trước câu kia."



Nam Ca thẹn thùng cắn cắn môi dưới: "... anh là người đàn ông của tôi."



"Lặp lại lần nữa."



"anh là người đàn ông của em."



"nói lại lần nữa đi, Nam Ca." Lệ Sâm vuốt ve gò má cô, giống như khuôn mặt cô là một món đồ dễ vỡ vậy.



"anh là người đàn ông của em... Ai nha em không nói nữa đâu!" Nam Ca thẹn thùng đẩy anh, lại nghe thấy Lệ Sâm ha ha cười một tiếng. Ôm cô vào trong ngực vuốt ve một hồi lâu.



"Nam Ca, anh thật sự thật sự rất vui vẻ." Lệ Sâm hôn một chút khuôn mặt trắng noãn của cô, thứ gì cũng kém hơn lực hấp dẫn của Nam Ca đối với anh: "anh xác thực là của em. Chờ căn cứ xây dựng lại xong, chúng ta kết hôn có được hay không?"



"A?" Nam Ca hiểu kết hôn là có ý gì nhưng mà Zombie cùng con người... thật sự có thể kết hôn sao?



"không muốn sao?" Lệ Sâm vuốt ve ngón tay Nam Ca, phía trên kia cực kỳ trơn bóng trắng nõn. Nếu như đeo chiếc nhẫn kim cương lên, khẳng định phi thường đẹp mắt.



"Nguyện ý." Nam Ca nhỏ giọng đáp trả.



Lệ Sâm mỉm cười: "Tuy nhiên coi như là cầu hôn, em cũng không được phép tùy tiện thúc giục tinh thần lực. Nam Ca, em cũng nên biết vừa nãy em thúc giục mấy lần như vậy, thiếu chút nữa cũng đã phá hủy tính phúc nữa đời sau của mình rồi đấy."



"A?" Nam Ca nghe không hiểu.



Lệ Sâm cười xấu xa: "không có gì."