Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 149 : Bỏ ai dùng ai
Ngày đăng: 20:08 20/04/20
Lệ Sâm băn khoăn không hề sai, Doãn Húc Trạch lúc trước cùng anhhuyên náo rất không vui. Nhìn thấy tình cảnh Lệ Sâm săn giết Zombie rung động như vậy cho nên muốn lôi kéo anh. Lại bởi vì trong lòng có ý sợ hãi nên cũng muốn "Giết anh".
Doãn Húc Trạch thấy mọi người tranh chấp một phen, lúc này mới đứng ra điều giải: "Mọi người là một đoàn đội, không phục tùng chỉ huy thì nếu các ngươi bị Zombie giết chết, cơ sở chính sẽ không phụ trách đâu."
Trung tâm thành phố Bắc Hải có bao nhiêu khủng bố, đám người này sớm đã nghe thấy. Bao nhiêu người đi vào cũng không trở lại nữa. Ngay cả Lệ Sâm, thời điểm dị năng mạnh nhất thì anh cũng không có nắm chắc toàn thân lui ra được.
Tham dự hành động lần này tổng cộng có năm mươi người, các loại trang bị đều rất hoàn mỹ. Lệ Sâm nhìn từng chiếc xe cải trang trước mặt, mặt không chút thay đổi.
Doãn Húc Trạch vẫn luôn là bộ dáng cười mị mị, đôi mắt hẹp dài thỉnh thoảng liếc về phải Lệ Sâm. anh ta mời mọc Lệ Sâm cùng mình ngồimột chiếc xe, lại nhét Trần Bàn Tử vào chiếc xe đằng sau. Lệ Sâm hơi cong môi một cái. đã không thể chờ đợi được tìm người đến uy hiếpanh rồi sao.
Đợi đến khi lên xe, Doãn Húc Trạch cùng nhóm thân tín của mình ổn định chỗ ngồi xong còn chủ động giới thiệu bản thân với Lệ Sâm.
trên chiếc xe này không riêng gì có người của cơ sở chính mà còn có hai người của căn cứ thứ hai. Bọn họ rõ ràng không nhìn trúng Lệ Sâm, thời điểm giới thiệu tên cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Tôi gọi là Bàng Chí Bình."
một người khác: "Chương Bằng Thanh."
Hai người đàn ông này lớn lên đều là gương mặt đại chúng, vứt vào trong đám người thì cũng chả tìm được. Lệ Sâm nhìn thấy một người có đồng tử màu vàng kim, người còn lại là màu lam. Biết rõ hai người kia là dị năng hệ kim cùng hệ băng.
nói đến hệ băng, đó là hệ biến dị chẳng hề thường gặp nhưng so vớikhông gian thì số lượng nhiều hơn rất nhiều.
Doãn Húc Trạch đến bây giờ vẫn có chút hoài nghi, hệ không gian có tồn tại hay không. Vì vậy xe chậm rãi lái vào Bắc Hải, Doãn Húc Trạch liền cười hỏi Lệ Sâm: "Hôm đó nhìn anh giết Zombie thật là có phong thái, chốc nữa chúng tôi phối hợp với nhau kéo Zombie lại để cho anhđánh chết được không?"
Doãn Húc Trạch là đội trưởng, đừng nhìn anh ta dùng loại giọng thương lượng này mà nhầm, anh ta thật sự đang tự mình hạ mệnh lệnh cho Lệ Sâm.
Lệ Sâm ngồi trong góc, cùng một hàng người của Doãn Húc Trạchkhông hợp nhau. anh không có gật đầu cũng không có lắc đầu, chỉ là khiêm tốn cười cười: "Tham dự hành động đều là cường giả, chắc hẳnkhông chỉ có một loại phương pháp tác chiến này thôi đâu."
Doãn Húc Trạch cũng không thèm để ý Lệ Sâm quanh co lòng vòng, hơn nữa anh ta biết rõ đám cường giả này rất cao ngạo, sẽ không nghĩ dựa vào Lệ Sâm.
Còn nữa, nếu như Lệ Sâm thật sự đơn giản giải quyết đám Zombie được dẫn lại thì địa vị đội trưởng của mình sẽ phải khó giữ được.
Nhiều Zombie như thế, đánh giá sơ qua cũng được gần ngàn con. Doãn Húc Trạch hỏi Lệ Sâm: "anh không chuẩn bị ra tay sao?"
Lệ Sâm mắt lạnh nhìn anh ta, hóa ra người này cố ý đưa Zombie tới, cho nên mới đi con đường này sao?
Mặc dù anh không thích Doãn Húc Trạch nhưng trong đội xe đằng sau còn có nhiều người giúp mình nói chuyện. anh không thể để cho bọn họ chết ở chỗ này.
Vì vậy Lệ Sâm nhàn nhạt nói: "Tôi có thể giải quyết nhưng sau khi giết chết đám Zombie này, chúng ta nhất định phải rút khỏi Bắc Hải. Trong đây có quá nhiều Zombie, chúng ta căn bản không phải là đối thủ."
Doãn Húc Trạch cười nhạo một tiếng: "nói đùa gì vậy, cũng đã đi đến nơi đây, tuyệt đối không thể lui!"
Lệ Sâm trừng mắt một cái, Doãn Húc Trạch nhất thời không dám nóilời nào. Lệ Sâm cũng là quân nhân, hơn nữa khí thế so với Doãn Húc Trạch còn cường đại hơn.
anh có thể chịu đựng được tiểu tâm tư của Doãn Húc Trạch, cũng có thể nhịn được những người khác châm chọc khiêu khích. Nhưng lạikhông thể chịu được một người lính lại có thể xem nhẹ tính mạng người khác như thế!
"anh chỉ cần nói, đồng ý hay không. không đồng ý thì chúng ta cùng chết ở chỗ này đi."
Có lẽ là Lệ Sâm nói quá mây trôi nước chảy, khiến tất cả mọi người thay đổi sắc mặt. Vài người thân tín của Doãn Húc Trạch dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh.
Doãn Húc Trạch lại không muốn buông tha như thế, vì vậy anh ta cười cười. yêu cầu người của đoàn xe sau lưng: "Các người đi dời Zombieđi, chúng ta đi đường khác rời khỏi."
"anh nói đùa gì vậy!" Đằng sau có người không hài lòng hô.
Nhiều Zombie như thế, nếu quả thật để bọn họ dời đi thì bọn họ có còn mệnh sống sao?
Zombie sẽ không cho nhân loại thời gian để nói chuyện, bọn chúng đãbắt đầu công kích. Sau khi xâm nhập Bắc Hải, Zombie lại càng thông minh, năng lực cũng càng mạnh. Mấy người có dị năng ứng phó có chút cố hết sức. Tuy nhiên có hơn một ngàn Zombie đang bao vây lại, bọn họ khẽ cắn răng, cũng chỉ có thể chém giết.
Vào lúc này, Doãn Húc Trạch vốn cũng nên vội vàng giúp đỡ lại có thể móc một khẩu súng ra, nhắm ngay vào người lúc trước không phục: "anh có thể lựa chọn nghe theo mệnh lệnh, hoặc là chết."