Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 157 : Tiếp nhận Bắc Hải

Ngày đăng: 20:08 20/04/20


Mặc dù có một nhóm người bởi vì bất mãn với cơ sở chính mà phản bội, nhưng nhiều hơn vẫn là trung thành với Doãn Húc Trạch, khăng khăng đối địch cùng Lệ Sâm.



Những người vây quanh Lệ Sâm, súng trong tay bọn họ thủy chung vẫn luôn không bỏ xuống. Nhìn thấy có đồng bạn thế nhưng giúp Lệ Sâm nói chuyện, đầu lĩnh quyết định thật nhanh không đi quản người đàn ông tai to mặt lớn kia nữa, lúc này liền ra lệnh: "Giết bọn họ!"



Nhóm người có dị năng cầm súng, ào ào hướng tới phương hướng Lệ Sâm cùng Nam Ca bóp cò.



Mà người đi theo phía sau Lệ Sâm một bước cũng không hề nhúc nhích. Thậm chí Nam Ca vẫn luôn quấy nhiễu hệ thống phòng ngự cơ sở chính không ngừng, ngay cả mắt cũng không thèm nháy một cái.



Mọi người còn tưởng rằng, coi như mấy người có dị năng này rất lợi hại. Nhưng dù sao bọn họ thắng ở số lượng, nhất định có thể bắn chết bọn họ. Ai có thể nghĩ tới viên đạn bọn họ bắn ra ngoài, nhưng mà ở giữa không trung liền chuyển phương hướng!



Tốc độ quá nhanh, người có dị năng cấp thấp một chút đều khôngnhìn ra quỹ đạo viên đạn. Nhưng những người cao cấp đều nhìn rõràng rành mạch, viên đạn kia bắn tới chỗ Lệ Sâm, thế nhưng toàn bộ đều hướng về phía trên bay lên!



Tiếng súng bên tai không dứt, nhưng mỗi một phát súng đều là bắn lén! thật sự có thể tổn thương tới đám người Lệ Sâm thì một cái cũngkhông có!



Mà đây cũng không phải là chuyện người có dị năng bình thường có thể làm đến, đây là Lệ Sâm vận dụng dị năng không gian của mình thay đổi quỹ đạo viên đạn!



Mọi người cơ sở chính nhìn thấy Lệ Sâm cường đại như thế, nhất thời tâm như tro tàn.



Lệ Sâm như vậy, bọn họ ai còn có thể đánh thắng được chứ? hiện tại hệ thống phòng ngự lại mất tác dụng, anh ta muốn đoạt được quyền khống chế căn cứ chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao!



So với đám người sợ hãi, sắc mặt Lệ Sâm vẫn lãnh đạm như cũ. anhlạnh lùng nhìn mọi người, thấy họ sẽ không tiếp tục nổ súng nữa mới cho bắn cho Trần Bàn Tử một ánh mắt.



Trần Bàn Tử đi lên phía trước hai bước, sinh động mà kể lại mấy chuyện Doãn Húc Trạch làm trong đội ngũ.



Ban đầu những người có dị năng trong căn cứ cũng không tin Doãn Húc Trạch đang làm thí nghiệm này. Cố ý hấp dẫn Zombie lại khống chế không nổi. anh ta đây là muốn tự chịu diệt vong sao!



Chờ Trần Bàn Tử nói xong, Lệ Sâm ý bảo Nam Ca trước dừng lại, sau đó mới nói: "Nếu như mọi người không tin, vậy thì theo chúng tôi đến chỗ này."


Lệ Sâm khẽ mỉm cười, cùng Nam Ca liếc nhau một cái rồi nắm chặt taycô.



Cơ sở chính cứ như thế biến thành vật trong tay Lệ Sâm.



Mà Lệ Sâm ở lúc mọi người tỉnh táo lại, trầm giọng nói: "Tôi sẽ khôngcùng mọi người nói thêm cái gì nữa, nếu đã trở thành người lãnh đạo liền mời mọi người chứng kiến những chuyện tôi làm được cho căn cứ. Ba ngày sau, hai mươi căn cứ Bắc Hải sẽ liên hợp lại. Khởi xướng hành động giải quyết Bắc Hải chìm, mở ra không gian sinh tồn lớn hơn nữa!"



Những người có dị năng ở đây, mặc kệ nam hay nữ đều có dã tâm cùng khát vọng. Bị Zombie bức đến một khu vực nhỏ sinh tồn như thế, lại còn lúc nào cũng bị Zombie gây áp lực đè nặng. Bọn họ đã sớm bất mãn, hiện tại có người nói muốn dẫn bọn họ đi giải quyết Bắc Hải chìm. Đoạt lại những mảnh đất bị Zombie chiếm lĩnh, bọn họ sao có thể mất hứng được chứ!



Vì vậy toàn bộ người ở đây đều dõng dạc hô: "Được!"



"Giết chết Zombie trong Bắc Hải chìm!"



"Giết chết sinh vật biến dị!"



Lệ Sâm ủn Nam Ca vào trong lòng, anh không có gia nhập vào những người gào thét kia nhưng ánh mắt nhìn Nam Ca, hiển nhiên càng nóng rực.



Nam Ca của anh, anh nhất định phải cường đại hơn, cường đại hơn nữa, mới có thể an tâm ôm cô vào lòng.



Lệ Sâm nghĩ, chuyện anh cùng Nam Ca kết hôn phải sắp xếp kế hoạch từ giờ thôi.



So với mọi người trong mấy căn cứ Bắc Hải kích động tới cực điểm, Nam Ca ngược lại rất nhạt nhẽo. Dù sao vị trí người lãnh đạo lại khôngphải là cô đảm đương nha, cô chỉ cần an tâm làm sâu gạo là được rồi.



Hơn nữa... Nhiều người có dị năng cao cấp, nếu như mình đi theo Lệ Sâm. Vậy máu bọn họ chẳng phải đều là của mình sao! Mắt Nam Ca lấp lánh lấp lánh.



Lệ Sâm cảm nhận được Nam Ca kia vui vẻ tế nhị, lại bất đắc dĩ mộtchút, nhưng càng nhiều hơn vẫn là sủng ái.



Mà thôi, cô ấy thích nhất đơn giản chỉ là vài đồ vặt như vậy. Nếu như cũng đã trở thành người lãnh đạo Bắc Hải mà vẫn không thể thỏa mãncô, chính mình cũng không xứng làm chồng cô nữa.