Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 160 : Bắc Hải khai hỏa

Ngày đăng: 20:08 20/04/20


Lúc tối, mọi người quả thực là thắng lợi trở về, tâm tình cực kỳ vui vẻ.đi theo Lệ Sâm Nam Ca có thịt ăn nha! Ha ha.



Nam Ca nhặt tinh hạch một ngày rất là mệt mỏi, lúc trở về liền ngồi ở chỗ ngồi phía sau. Tân Vũ Hoa cùng cô ngồi cùng một chỗ vẫn luôn muốn nói lại thôi.



Mãi cho đến khi xe chuẩn bị lái vào trong căn cứ, Tân Vũ Hoa mới ngồi trong xe mở miệng: "Nam Ca tỷ, chị thật sự muốn kết hôn sao?"



Nam Ca còn đắm chìm trong đống tinh hạch xinh đẹp khó có thể kiềm chế đâu, mới nghe đến lời Tân Vũ Hoa nói, còn "Hử?" một tiếng.



không đợi Tân Vũ Hoa nói lại lần nữa Nam Ca liền gật đầu, tự nhiênnói: "Đúng vậy." không phải là nói hôn lễ đã chuẩn bị sắp xong sao.



Tân Vũ Hoa ở thời điểm mở miệng hỏi, thân thể Tông Hạo Hiên đanglái xe liền bắt đầu căng chặt. Bởi vì Tông Hạo Hiên cũng muốn hỏi mộtcâu về chuyện này.



Ngồi ở tay lái phụ Lệ Sâm chú ý tới, Tông Hạo Hiên trong nháy mắt liền nắm chặt tay lái. Mặc dù là tình địch nhưng giờ phút này Lệ Sâm cũng chỉ làm như không thấy.



Mà Nam Ca tự nhiên trả lời như vậy khiến bên miệng Lệ Sâm hiện lên nụ cười tươi rói.



Tân Vũ Hoa nhất thời đỏ mắt lên, cậu đặc biệt không muốn để cho Nam Ca gả cho Lệ Sâm đâu. Ô ô ô, về sau lập gia đình, Nam Ca tỷ liềnkhông phải là của mình rồi.



Nếu như Lệ Sâm biết rõ ý nghĩ này của cậu, nhất định phải uốn nắn lại. Nam Ca tỷ của cậu căn bản cũng chưa bao giờ thuộc về cậu đâu nhé.



"Vậy Nam Ca tỷ, chị cảm thấy hạnh phúc không?" Tân Vũ Hoa hỏi lại.



Vẻ mặt Lệ Sâm có chút lạnh lẽo. Rất tốt, đây là muốn trước mặt tôi đục khoét góc tường đúng không?



Nam Ca cẩn thận suy nghĩ một chút, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Tân Vũ Hoa, ôn hòa gật đầu: "Hạnh phúc nha."



Có chỗ ở, có tinh hạch ăn, có máu uống, lại còn có người bao bọc, rốt cuộc không cần lo lắng hãi hùng nữa. Hơn nữa... cô rất thích cùng Lệ Sâm ở cùng một chỗ nha.




Cố Liệt cũng không khỏi tiếc nuối: "Chuyện đi Bắc Hải liền kéo dài thêm một chút đi. Biệt hiệu D vẫn luôn không có tin tức, chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều. Nhưng mà thứ trong tay anh ta, chúng ta nhất định phải tìm được."



Trần Bạch Kiêu có chút không giải thích được: "Ông hình như cũngkhông biết thứ kia cụ thể là cái gì, tại sao phải cấp bách như thế? hiệnnay, bất kể là vũ khí hay là người có dị năng, chúng ta cũng khôngthiếu mà."



"Mặc dù không biết là cái gì, nhưng tôi lấy được tin tức chuẩn xác từ nước ngoài. Thứ trong tay anh ta đủ để cứu vớt toàn bộ nhân loại.hiện tại toàn bộ động vật đều đã biến dị, cậu cảm thấy chúng ta còn có bao nhiêu thời gian chứ? Tài nguyên đã càng ngày càng ít rồi."



Trần Bạch Kiêu thấy ông ta ngưng trọng như thế, tim cũng không khỏi trầm xuống. Đúng vậy, anh ta cùng Lệ Sâm đều có lòng bác ái, nếu đãbị anh ta biết rõ cái tin tức này, anh ta tất nhiên sẽ không buông tha.



"Cậu ở trước khi giải ngũ không phải cùng anh ta là chiến hữu sao, nhà của anh ta ở Thượng Kinh. Tôi cảm thấy được, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ trở về thôi." Trần Bạch Kiêu mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng tuyệt không khẳng định, cũng chỉ là anh ta cho bản thân cùng Cố Liệt một chút an ủi mà thôi.



"Chỉ mong là thế. Thời thời khắc khắc quản lý mỗi một tuyến đường phòng vệ cho tôi. Vừa có tin tức của anh ta thì lập tức báo cho tôi."



Hai ngày sau, người Thượng Kinh phái đi đã kết thúc chuyến "Tham quan học tập" ở căn cứ Bắc Hải. Theo đạo lý mà nói, Cố Liệt phái đi là máy bay trực thăng. Khi bọn họ chuẩn bị trở về, sao có thể vẫn chưa nhận được tin tức chứ?



Chờ đến lúc cảm thấy lo lắng, Bắc Hải quả nhiên chấp nhận thông qua đường dây. Người đàn ông bên cạnh kia cực kỳ hứng thú đối với Cố Liệt nói: "Tiên sinh, chúng ta lùi ngày trở về vài ngày nữa đượckhông."



"Sao thế? sự tình có biến?" Cố Liệt khẩn trương, rất sợ người Bắc Hải đổi ý.



"không phải, hàng đều đã được đóng gói cất kỹ. Là chuyện Lệ Sâm kết hôn, những người trong Bắc Hải đều mời chúng tôi ở lại uống rượu mừng! không riêng gì chúng tôi mà người của những trụ sở khác cũngkhông đi!"



Vừa nghe đến là nguyên nhân này, Cố Liệt thở phào nhẹ nhõm, còn cười dặn dò: "Được, vậy các cậu liền ở lại tham gia hôn lễ rồi hãng trở về. Thuận tiện thay tôi chuẩn bị một phần lễ vật đi. Cảm tạ căn cứ Bắc Hải khẳng khái trợ giúp."



"Ngài yên tâm! Tôi nhất định sẽ chuyển lời cho ngài!"



Cúp điện thoại xong, người của căn cứ Bắc Hải đã thúc giục anh ta: "Mau lại đây dọn bàn đi! Chờ thêm lát nữa sẽ không có vị trí tốt đâu!"