Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 170 : Đừng hòng cướp đi

Ngày đăng: 20:08 20/04/20


Athur tựa như là tử thần từ đi ra từ trong địa ngục, không ngừng phất tay, vung vẩy lưỡi hái có thể thu hoạch sinh mệnh. Các loại dị năng va chạm tạo ra ánh lửa và tiếng vang, chấn động cả một góc rừng rậm.



Nam Ca thủy chung vẫn luôn không lên tiếng quan sát Athur, mãi cho đến khi chiến đấu kết thúc, Athur cũng không có ra tay. Mà cô nhìnkhông ra, Athur là dị năng gì.



Chuyện này chỉ có hai lời giải thích, một loại là Athur là người bình thường, một loại khác chính là... Đẳng cấp dị năng của anh ta so với mình còn cao.



Loại thứ nhất cơ hồ là không thể nào phát sinh, Nam Ca cùng Lệ Sâm liếc nhau một cái, anh hiểu rõ gật đầu.



Năng lực của Athur khiến anh có một loại cảm giác quen thuộc khônghiểu nổi. Nếu như anh không có đoán sai, Athur cũng là hệ không gian như anh. Chỉ là không biết rõ, đến cùng là không gian tồn trữ hay làkhông gian chiến đấu.



Bởi vì đội ngũ của Athur quá uy mãnh, trận chiến đấu này cũng chỉ cần mười mấy phút liền triệt để kết thúc. anh ta còn cố ý để lại người sống, mang tới trước mặt Cố Liệt.



Cố Liệt còn cười đối với Athur nói: "Đội ngũ của Athur tiên sinh thật sựlà rất lợi hại."



Athur khiêm tốn cười cười, còn hữu hảo mở trừng hai mắt: "Dù sao lần đầu tiên ở trước mặt đồng minh ra tay, như thế nào cũng phải tranh thủ để lại một ấn tượng tốt chứ."



Nam Ca giờ phút này đã từ trên xe nhảy xuống, thanh đao của cô cũngmột lần nữa bị tra vào trong vỏ đao. Thời điểm rơi trên mặt đất, tóc đen còn ở trên không trung bay múa tạo ra một đường cong xinh đẹp rồi lại chậm rãi dán vào sau lưng.



Nam Ca từ từ đi đến trước mặt mấy người kia, hỏi bọn họ: "Người lãnh đạo mấy người đâu?"



Những cường đạo này rõ ràng cũng rất có cốt khí, không có ai mở miệng.



Nam Ca một cước liền giẫm nát mặt một người, giọng nói thay đổi trở nên rét lạnh: "Tôi hỏi anh, người lãnh đạo các anh đâu?"



cô cơ hồ là sắp đạp nát xương sọ của người kia rồi, người kia bi thương gào một tiếng, không còn khí tiết mà Nam Ca cầu xin tha thứ: "cô buông tha cho tôi, tôi cái gì cũng nói cho cô biết."



Nam Ca từ từ thu chân lại, chờ người này mở miệng. Ai biết thời điểm Nam Ca buông chân, anh ta thế nhưng sử dụng dị năng với Nam Ca!


Ở lúc Lệ Sâm không ngừng mà trấn an, Nam Ca cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Mà đợi đến khi hô hấp của cô dần dần thong thả sau, Lệ Sâm lại mở đôi mắt sắc bén ra.



Mấy chủ đề trên diễn đàn chửi bới Nam Ca tuyệt đối không phải làkhông có lửa thì sao có khói. Nghĩ đến đám tù binh cường đạo hôm nay, Lệ Sâm hoài nghi chính là nhóm bọn chúng làm. Vì mục đích từ bên trong tan rã tín nhiệm của Bắc Hải đối với Nam Ca.



Lệ Sâm lại kinh thường cười cười, đám người này đánh cái tính toánkhông sai. Nhưng nếu như chỉ dựa vào một điểm này liền muốn làm cho Bắc Hải quay lưng với Nam Ca. Vậy khẳng định khiến chúng thất vọng rồi.



Giống như không ít người Bắc Hải nói như vậy, Nam Ca xinh đẹp cường đại như thế, coi như là Zombie, bọn họ cũng nguyện ý nuôi dưỡng!



không phải là máu tươi sao, Bắc Hải lớn như vậy. Nam Ca muốn uống máu thì liền uống thôi. một ngày uống máu một người, bảo đảm mộtthập niên trôi qua cũng sẽ không lặp lại người!



Nhưng biết rõ dư luận đối với Nam Ca không tạo được tổn thương làmột chuyện, Lệ Sâm xử lý như thế nào lại là một chuyện khác. Đôi mắtanh dần dần bị cảm xúc khát máu bao phủ, hơi thở nguy hiểm lan tràn trong xe.



Chắc hẳn những người khác trong tổ chức này, cũng rất muốn được thể nghiệm một lần, kiểu chết của đồng bạn chúng hôm nay.



Bây giờ cảm giác của Nam Ca đã rất nhạy cảm, lúc này cô cảm nhận được trong xe có chút lạnh nên không khỏi dựa gần vào nguồn nhiệt bên cạnh.



Lệ Sâm hận không thể ôm chặt Nam Ca đang co lại thành một đoàn trong lòng anh hơn nữa, đưa mắt nhìn khuôn mặt cô, khắc từng chút đường nét vào trong lòng.



Ai cũng đừng nghĩ từ bên cạnh anh cướp người đi, có một người anhliền giết một người, có hai người anh liền giết một đôi.



Nam Ca ngày thứ hai sảng khoái tinh thần tỉnh lại, lại không sốt ruột đứng dậy mà là nâng cổ tay Lệ Sâm lên, ở phía trên nhẹ nhàng cắn mấy cái.



Thời điểm Lệ Sâm rời Bắc Hải liền chuẩn bị đủ máu cho Nam Ca. Nhìn bộ dáng con mèo thèm ăn của cô liền điểm điểm mũi cô: "Muốn uốngthì cắn xuống đi."



Nam Ca gào ô một tiếng, không có cắn lại ở phía trên kia liếm hai cái. Sau đó chớp đôi mắt to sáng long lanh nói: "Em chỉ ngửi hương vị thôi nhé."



Thân thể Lệ Sâm căng thật chặt, ôm Nam Ca cứ thế mà áp xuống.