Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 29 : Muốn ba ba

Ngày đăng: 20:07 20/04/20


Lệ Sâm thật sự ngạc nhiên với lời nói thẳng thắn của Trương Vĩ, không thể không nóianh rất vui.



Giữa thời buổi loạn lạc như vậy vẫn còn có người giữ vững được tâm tính của mình. Tương lai bất kể chuyện gì xảy ra, ít nhất thì giờ phút này anh thật sự tin tưởng vài người này đều là người tốt.



Trương Vĩ thấy Lệ Sâm im lặng không nói lời nào cũng không cảm thấy lúng túng, còn tiếp tục nói: "Huống chi chúng tôi cũng có suy nghĩ mời hai người giúp đỡ, sao có thể giấu diếm không thật lòng với anh đây?"



"A? Có việc gì cần tôi?" Lệ Sâm hỏi.



"không cần nói đến việc này vội." Trương Vĩ nhìn về phía xa xa một cô gái đang dọn dẹp bếp lò khoát tay áo: "Chị dâu, chị đưa Tiểu Địch tới đây đi."



cô gái kia có dáng người hơi mập mạp khuôn mặt lại rất đoan chính, không lúc nóichuyện cũng cười rất nhẹ nhàng, đôi mắt rất là trong suốt.



Nghe Trương Vĩ nói cô dừng việc dọn dẹp lại bế Tiểu Địch đi tới.



Tiểu Địch tầm ba đến bốn tuổi, đối với những chuyện kinh khủng xảy ra bên ngoài, bé vẫn còn chưa nhận biết được.



Thời gian chạy trối chết này đối với bé giống như là đang chơi trò chơi, sống trong mỏ đá này giúp bé giữ được sự vô tư, ngây thơ của trẻ con.



"Sao vậy?" Vương Hiểu Phương hỏi Trương Vĩ một câu, đem Tiểu Địch thả xuống đất. Tiểu Địch nhận ra Trương Vĩ còn giòn giã gọi: " Chú Trương!"



"Ngoan lắm." Trương Vĩ từ ái trả lời, đưa tay vuốt đầu Tiểu Địch.



Tiểu Địch nhìn hai "Người xa lạ" trước mặt, dưới ánh mắt khích lệ của mẹ ngoan ngoãn chào một tiếng: "Con chào chú, chào dì."



"Là tiểu Địch sao." Lệ Sâm rất là ôn hòa cười, giống như là một người chú hiền lành,anh vươn tay nắm chặt tay Tiểu Địch, bàn tay trẻ con nhỏ bé mềm mại làm anh khôngdám dùng sức rất sợ bóp đau tay bé: "Bé ngoan."



Tiểu Địch tưởng là Lệ Sâm chơi trò chơi cùng bé, cười khanh khách hai tiếng, cònkhông sợ lạ đem đầu đến gần người anh.


Nam Ca hơi ngạc nhiên, người đàn ông này làm thế nào mà thu thập vật tư đầy đủ như thế, trong đó còn có thuốc lá sao? Dọc theo đường đi cô cũng không nhìn thấyanh hút qua nha.



Ngược lại hai mắt Trương Vĩ lập tức sáng lên đưa tay nhận lấy gói thuốc, vuốt ve như bảo bối một lúc lâu, sau đó mới cười hắc hắc nói : "Lệ Sâm, anh để tôi ngửi mùi vị nàymột lúc rồi sẽ trả lại cho anh sau, nghiện thuốc lá lại không có thuốc hút thật sự là rất khó chịu."



Lệ Sâm tự nhiên nói: "không sao anh cứ giữ đi, tôi cũng không thích hút thuốc lá."



"Này... Này sao lại thế được?" Trương Vĩ vẫn cảm thấy không nên cầm đồ của Lệ Sâm, cầm ngửi một lúc muốn trả lại liền nghe Lệ Sâm bảo: "Xem như đáp lễ lại bát cháo lúc nãy."



Trương Vĩ vui đến muốn hỏng rồi cũng không từ chối, kẹp điếu thuốc trong tay, còn gọi những người trong thôn: "Mau đến đây! Có thuốc hút!"



Từ nãy những người này đều đã chú ý động tĩnh bên này, vừa nghe nói như thế cả đám giống như là cháy nhà lao tới chỗ Trương Vĩ.



Mã Viễn chạy trước tiên bộ dáng sốt ruột khó nén: "Trương ca, trong tay anh thật có thuốc sao? F*ck, có thuốc tốt như thế! Sao anh không nói sớm một chút! Mau mau mau, lâu rồi không được hút nghẹn chết em rồi!"



"Còn nhỏ tuổi, hút cái gì mà hút!" Trương Vĩ vươn tay giả vờ muốn đánh cậu. Mã Viễn cầu xin tha thứ một trận lại còn ha ha cười: "Trương ca, hiện tại em là mồi lửa của thôn, anh lại đánh em coi chừng em không để cho anh hút thuốc nha!"



Trương Vĩ chỉ có thể thu tay trở về nhưng vẫn không quên mắng cậu vài câu.



Nam Ca ngẩng đầu nhìn Mã Viễn một cái, không nghĩ tới thanh niên ngây thơ này vậy mà là một trong ba người thức tỉnh dị năng, còn một người hệ băng nữa, cô khôngnhìn ra là ai bên trong đám người.



Quá nhiều người tụ tập lại đây, Lệ Sâm nhìn ra cô không thích ứng liền cúi người ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "cô đi dạo xung quanh một chút đi, nhưng đừng đi quá xa, nửa giờ sau hãy quay lại đây."



Nam Ca nghe thấy lời nói này giống như là được giải thoát, vội vàng đứng lên rời đi .



Trương Vĩ đem lời nói vừa mới nói cùng Nam Ca kể lại lần nữa, so với Nam Ca đối với chuyện này không quan tâm, Lệ Sâm lại chăm chú lắng nghe, còn hỏi lại nhiều lần.



Có trải qua vĩnh dạ giống nhau hay không, có hôn mệ ba ngày hay không, những người khác có thức tỉnh dị năng chậm hơn không anh đều hỏi qua.