Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 33 : Vương Hiểu Phương bị cắn

Ngày đăng: 20:07 20/04/20


Khiến Nam Ca cảm thấy khó giải quyết là đám Zombie vây lại đây kéo theo sự chú ý của những người khác hướng lại đây.



Vốn là cô muốn tiếp tục bắt bọn chúng đều cắn nuốt sạch sẽ, nhưng mà cũng khôngthể trước mắt bao nhiêu người làm loại việc này được.



nói cách khác, không kịp đợi Lệ Sâm trở về chỉ sợ mình đã bị những người dân này xem như quái vật mà xử lý.



Vì vậy cô chỉ có thể đè nén xúc động cùng khát vọng trong lòng xuống mà ra tay, từng dao trí mạng.



Những người dân kia đều đã mệt mỏi sắp không chống đỡ được, căn bản cũng khôngbiết là xảy ra chuyện gì, chỉ biết là những con Zombie kia đột nhiên đều chạy đi hết.



Mã Viễn vừa mới cứu được một người trong thôn, dị năng của cậu cũng đã hao hết,hiện giờ sức chiến đấu chả khác gì người bình thường.



Nhưng khi chứng kiến những con Zombie kia vậy mà lại vao vây một cô bé, cậu vẫn bò dậy từ trên mặt đất.



"Nhanh cứu Nam Ca, nếu mà cô ấy chết, chúng ta làm sao còn mặt mũi đối diện được với Lệ Sâm đại ca!" Ở thời điểm Lệ Sâm dẫn phần lớn Zombie rời đi, sống chết của những người trong thôn đều phải dựa vào Lệ Sâm.



Lệ Sâm để bạn gái anh ở lại, đây chính là người bọn họ cần phải bảo vệ!



Vì vậy tất cả những người có thể động đậy đều hướng chỗ Nam Ca chạy tới, mặc kệ đám Zombie hung mãnh như nào, bọn họ sẽ không lui bước!



Nam Ca đánh nhau như vậy không phải là lần một lần hai, Lệ Sâm không ở đây côcũng không sợ hãi.



hiện giờ cả trái tim cô đều bị cảm xúc xung động do máu thịt chiếm cứ, nếu khôngphải lực hấp dẫn của những người kia đối với cô không lớn bằng lực hấp dẫn của đám Zombie này thì nói không chừng cô đã quay đầu lại công kích bọn họ.



Nhưng mà nhiều người lại dễ làm việc hơn, vài con Zombie rời đi tạo cơ hội cho bọn họ có thời gian tụ tập lại cùng nhau vây công.



Vốn là tình thế của Nam Ca hơi bất lợi, trong nháy mắt liền bị thay đổi.



Những con Zombie kia cũng không nghĩ đến con người yếu ớt như thế lại có thể tụ tập lại đối phó chúng, ưu thế về số lượng đã mất, thậm chí thời điểm chúng tụ tập lại cùngmột chỗ, tốc độ nhanh hơn nữa không phát huy hết được.
Kỳ thật từ trước đến giờ cô ấy cũng không biết, tốc độ của mình lại có thể nhanh như thế. một giây trước cô ấy còn đang khóc sướt mướt, nhưng một giây sau cô lại kịp ngăn cản trước mặt con mình.



cô ấy không có nhiều bản lĩnh, còn nhiều lầncản trở mọi người, hiện giờ có thể sử dụng mạng sống của mình bảo vệ con. cô cảm thấy cuối cùng bản thân cũng có íchmột lần.



Chỉ là... Nhìn Tiểu Địch nước mắt lưng tròng hướng chỗ cô ấy bò đến, trong lòng Vương Hiểu Phương vẫn không nỡ.



hiện tại Trương Vĩ giống như là bị sét đánh, con mắt trừng lớn hoàn toàn không thể tin được sự việc đang xảy ra trước mắt.



Hiểu Phương cô ấy vừa mới... Ngăn cản phía trước Tiểu Địch... cô ấy bị cắn...



Tiểu Địch cũng từ trong khuỷu tay Trương Vĩ giãy giụa muốn xuống, bổ nhào vào người Vương Hiểu Phương nằm trên mặt đất: "Mẹ! Mẹ sao thế! đừng dọa Tiểu Địch mà..."



Bé khóc đau lòng như vậy, nhưng mà Vương Hiểu Phương lại không cho bé một cái ôm, thậm chí cô ấy còn đẩy bé ra.



Chỉ là trên mặt cô ấy cũng đã dàn dụa nước mắt, khóe miệng lại mỉm cười: "Tiểu Địch... Con không phải sợ, con nghe lời mẹ nói... Về sau cùng các chú sống thật tốt... Mẹ chỉ là... Chỉ là đi tìm ba ba trước..."



Vành mắt tất cả mọi người đều hồng hồng, có người thậm chí bật khóc. Tiểu Địch vẫn khóc không ngừng: "Mẹ... Tiểu Địch không tìm ba ba nữa... Mẹ đừng đi..."



Coi như tuổi bé còn nhỏ nhưng bé cũng hiểu, nếu mà cứ cho mẹ rời đi như vậy, mẹ sẽkhông trở về nữa.



Chỗ Vương Hiểu Phương bị cắn là cánh tay, mỗi lần Tiểu Địch nhào lên đều bị cô ấy đẩy ra, cô ấy không bỏ được nhưng nhất định phải làm như thế.



Cho đến lúc Nam Ca cũng vọt lên bắt lấy cánh tay Vương Hiểu Phương. Vương Hiểu Phương nghiêng đầu thấy cô lập tức xin lỗi nói : "Nam Ca...cô cách xa tôi một chút..."



Trương Vĩ cũng lảo đảo đi qua. anh ta há hốc mồm, rất muốn nói ra tâm ý của mình với Vương Hiểu Phương, nhưng mà sau khi vô lực quỳ xuống lại chỉ nói: "Chị dâu, tôisẽ giúp chị chăm sóc Tiểu Địch thật tốt..."



"Vậy thì cảm ơn cậu..." Vương Hiểu Phương đã hoàn toàn mất đi ý chí muốn sống, cco ấy chỉ muốn nói lời cảm ơn với Trương Vĩ: "Vợ cậu đã đi nhiều năm như thế nếu mà có người thích hợp, cậu hãy cùng với người ta sống thật tốt, đừng nghĩ đến tôi..."