Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 44 : Tôi sắp chết

Ngày đăng: 20:07 20/04/20


"Tao không sợ bọn mày đâu!" Yên tâm đem sau lưng giao cho Lệ Sâm, Nam Ca cảm nhận được tàn ảnh của Zombie cấp ba kia xông đến nhưng cô không định lui bước.



Vài con Zombie hệ tinh thần này rất lợi hại, chỉ cần hơi chút không chú ý sẽ có thể bị thao túng nhân tinh thần. Nhưng mà Nam Ca đã thoát khỏi khống chế tinh thần một lần, thậm chí cô còn thử phản lại khống chế chúng.



Bởi vì cô phản kháng, những con Zombie hệ tinh thần đều đem sự chú ý chuyển đến người cô. Cho nên thời điểm chúng công kích Nam Ca lại khiến Lệ Sâm dễ dàng chui vào chỗ trống tấn công chúng.



Khoảnh khắc cùng nhau chiến đấu Nam Ca mới phát hiện thực lực của người đàn ông này giỏi đến cỡ nào.



Động tác của anh không hề thừa thãi tốn sức. Các đánh vừa nhanh vừa chuẩn lại ngoan độc, quả thực là mỗi lần tung đòn đều hạ được đối thủ không hề lãng phí chút sức lực nào.



Cường độ thân thể đám Zombie cấp cao mặc dù rất khủng bố, tay không chắc chắn không thể tạo được thương tổn nào cho chúng, nhưng mà trong tay Lệ Sâm có súng nha. Đối mặt với viên đạn sắt, chúng vẫn yếu hơn một chút.



Nam Ca dần dần cảm nhận được niềm vui phối hợp cùng Lệ Sâm, tuy cô không bằng anh nhưng mà người đàn ông này khắp nơi đều phối hợp rất tốt với cô.



không lâu sau, trên sàn nhà lại có thêm một cái xác Zombie. hiện giờ chỉ còn lại một con lợi hại nhất đang cùng hai người giằng co.



Nam Ca nắm thật chặt con dao trong tay cùng Lệ Sâm nói: "Còn dư lại một cái con cuối cùng nhưng mà tôi cảm giác được nó còn khó đối phó hơn cả mấy con kia cộng lại."



Con mắt Nam Ca cũng bị sự khát máu tàn bạo chiếm giữ, từ trước đến giờ cô không hề nghĩ tới bản thân mình lại là một con Zombie thích chém giết, có lẽ đây chính là bản tính thật sự của cô?



Lệ Sâm không lên tiếng, chỉ lặng lẽ kiểm tra một chút số lượng đạn của mình.



Giữa hai cái **, mỗi bên đều chỉ còn thừa lại một viên đạn, làm thế nào dùng hai khẩu súng này giải quyết con Zombie, đây chính là vấn đề.



Mặc dù Nam Ca không rõ ràng tình huống của anh cho lắm, một bên cô cảnh giác nhìn con Zombie kia, một bên lại cùng Lệ Sâm nói: "Nếu không tôi xông lên ôm chặt nó, sau đó anh nổ súng là có thể trực tiếp đem nó giết chết rồi."



"Viên đạn kia cũng sẽ bắn xuyên qua cô." Lệ Sâm nghiêng đầu nhìn Nam Ca một cái, trong mắt anh có rất nhiều thứ Nam Ca xem không hiểu.



Ngược lại, Nam Ca vô tình cười cười: "không sao, dù sao tôi cũng không có cảm nhận được đau đớn, chỉ cần không bắn vỡ đầu sẽ không phải chết." cô còn có tâm trạng nói đùa: "nói đến đây, cũng không là lần đầu tiên tôi bị anh bắn nha."



"không được." Lệ Sâm lạnh như băng cự tuyệt, ngữ điệu chém đinh chặt sắt.



Nam Ca có chút kinh ngạc, biện pháp cô đề ra rõ ràng chính là biện pháp bớt việc tiện lợi nhất nha, vậy mà anh lại khôngđồng ý?
Bình thường Zombie cơ bản đều không có tinh hạch, nếu có thì cũng rất nhỏ. Nhưng vài con Zombie biến dị hệ tinh thần kia, ngược lại mỗi con đều có tinh hạch.



Bọn họ có một cái túi chuyên môn thu thập tinh hạch, Nam Ca đem vài cái tinh hạch đào lên, viên nhỏ cũng không muốn buông tha.



cô thích ánh sáng long lanh của những viên tinh hạch, nó giống như hòn ngọc quý, khi để dưới ánh mặt trời trông nó óng ánh trong suốt rất đẹp mắt.



Hơn nữa còn có vài viên tinh hạch có màu sắc khác biệt, giống như màu trắng sữa của vài viên tinh hạch hệ tinh thần hệ này.



Vuốt vuốt viên tinh hạch trong chốc lát, cảm thấy rất thích, cô còn thừa dịp Lệ Sâm không chú ý cho vào trong mồm cắn cắn.



Nhưng mà không đợi cô nhả ra liền phát hiện tinh hạch trong miệng biến mất!



Nam Ca mãnh liệt trợn to mắt, ở trên người cẩn thận tìm tìm. không có!



Tại sao lại như vậy chứ? cô chỉ cắn một cái thôi mà!



Nam Ca chưa từ bỏ ý định, bỏ ra một viên tinh hạch trong suốt cắn một cái, cũng không có thay đổi gì. Lấy thêm một viên hệ tinh thần màu trắng sữa ra... Quả nhiên là vừa để vào trong mồm sẽ biến mất!



Trong nháy mắt Nam Ca bắt đầu hoảng hốt. Ai bảo cái miệng cô thèm ăn, hiện giờ tốt rồi, ăn phải vật kia! Ai biết có tác dụng phụ gì không!



Lệ Sâm rất nhanh đóng gói xong vật tư, chờ anh chuyển hết một chuyến cuối cùng, phát hiện Nam Ca đang đáng thương ngồi chồm hổm trên mặt đất.



Thân thể cô vốn nhỏ. Co rụt lại như thế không khỏi làm cho người ta sinh lòng thương tiếc.



Vì vậy Lệ Sâm đi tới, cũng học bộ dáng ngồi chồm hổm của cô ngồi xuống. Vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Nam Ca: "Tiểu câm điếc, cô nghĩ gì thế?"



Nam Ca ngẩng đầu lên, rõ ràng trong mắt không có nước mắt nhưng mà Lệ Sâm lại cảm thấy cô đang nước mắt lưng tròng.



Hơn nữa... anh khẳng định không nhìn lầm, tia máu hồng trong mắt cô cơ bản đã biến mất không thấy gì nữa. hiện giờ đôi mắt không chỉ trắng đen rõ ràng lại còn có chút ít lóe sáng?



"Lệ Sâm... Tôi sắp chết..." Nam Ca khổ sở nói với anh, đầu bị kéo xuống thật thấp. Bộ dạng thật sự là muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.