Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi
Chương 85 : Tranh dành tinh hạch
Ngày đăng: 20:07 20/04/20
Tinh hạch không có mùi vị gì, ăn vào trong miệng rất nhanh đã tan đi hết. Nam Ca muốn thưởng thức một cái cũng khôngđược.
Nghĩ như thế, vẫn là máu tươi hấp dẫn cô hơn. Tuy nhiên hôm nay cô đã được ăn rất no bụng cho nên mới có thể mong đợi tinh hạch ngày mai.
Trở lại chỗ ở của mình, Lệ Sâm nhường Nam Ca đi rửa mặt thay quần áo trước. Động tác cô rất nhanh, tuy nhiên mới vừa thay quần áo xong, Tô Phương cùng Tô Hiển liền gõ cửa.
Hôm nay Nam Ca cùng Lệ Sâm ra ngoài một ngày, thật đúng là làm bọn họ lo lắng đến hỏng. Rất sợ hai người gặp phải nguy hiểm gì. Dù sao bên ngoài nhiều Zombie như vậy, lại lợi hại như vậy. Hai người họ cũng không có dị năng gì.
Vừa vặn Nam Ca cũng đang muốn tìm bọn họ, bản thân mấy lần muốn ăn cơm đều bị người khác cắt đứt. hiện tại vừa vặn đưa tới cửa, cô cảm thấy mình có thể ăn thêm một bữa ăn khuya nữa.
Vì vậy cô không nói hai lời đã đẩy hai chị em vào phòng.
Tuy nhiên không đợi cô kịp nói gì, Tô Hiển cũng đã ân cần hỏi: "Chị Nam Ca, hôm nay mọi người đi đến chỗ nào thế? trênđường không gặp nguy hiểm chứ?"
Tô Phương còn oán giận nhìn Tô Hiển một cái: "Sao có thể không gặp được, lúc nãy Nam Ca trở lại, chị còn nhìn thấy trênngười cô ấy dính đầy máu." Sau đó, cô ấy có chút ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Nam Ca một cái, lại lập tức đem đầu cúi thấp, nhỏ giọng hỏi: "Đó hẳn là máu của Zombie rồi."
Nam Ca lợi hại như thế, ở trong lòng cô ấy. Đó chính là thần thoại bất bại!
cô thật sự không bị thương, nhất là khi nghe Tô Phương cùng Tô Hiển nhắc tới chuyện ban ngày hôm nay làm cô nhớ tới con Zombie hỗn hợp, vì vậy cô kể lại chuyện ngày hôm nay với hai chị em một lần.
Hai người kia vốn đã cực kỳ kính nể Nam Ca, vừa nghe cô nói còn gì nữa. Cả hai đều vây quanh cô, không ngừng hỏi chi tiết trong lúc đánh nhau.
Thời điểm Lệ Sâm sang đây xem Nam Ca, nhìn thấy chính là cảnh mặt mày Nam Ca hớn hở hận không thể nói hết cho bọn họ hôm nay cô có bao nhiêu anh dũng.
Nam Ca không chỉ nói mà còn phối hợp động tác, đến lúc hào hứng còn cầm thanh đao vung vẩy hai cái trên mặt đất. Quả nhiên, ánh mắt hai người kia nhìn cô lại càng nồng cháy.
Mà loại ánh mắt sùng bái này cũng đặc biệt làm Nam Ca hưởng thụ. Cái đuôi nhỏ đều sắp vểnh lên bầu trời, còn đắc ý nghĩ.đã biết các người là loài người yếu như gà, không thể nào lợi hại được như tôi đâu!
Vì vậy cô ngẩng cao đầu, chất vấn Cao Trường Húc: "không có tôi thì ngày hôm qua các người đều đã chết? hiện tại anh lại muốn tôi đem thứ vốn thuộc về tôi nhường lại?"
Cao Trường Húc bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, đồng thời cũng có chút ảo não. Dù sao anh ta cũng là đội trưởng, Nam Ca cũng quá không nể mặt mình rồi!
Nam Ca cũng mặc kệ anh ta có phải đội trưởng hay không. Mình lại không phải là người trong tiểu đội bọn họ.
Lệ Sâm đã nói rồi, sau lần hành động này kết thúc. Bọn họ sẽ phải rời khỏi căn cứ rồi mà.
Tân Vũ Hoa là người lên tiếng ủng hộ Nam Ca, cho nên trực tiếp tỏ thái độ: "Tôi cảm thấy chị Nam Ca muốn tinh hạch gì cũng được. Ngày hôm qua mạng của chúng ta đều là chị ấy cứu. Nếu không có Nam Ca, một miếng tinh hạch chúng ta cũngkhông lấy được!"
Cao Trường Húc trừng Tân Vũ Hoa một cái: "Nhưng mà trong đội ngũ, chúng ta vẫn luôn phân phối theo nhu cầu!"
Tông Hạo Hiên là người có cái miệng không buông tha người khác. Lúc trước anh ta vẫn luôn không cùng Lệ Sâm và Nam Ca thân cận qua. Ai biết lần này lại biểu lộ rõ ràng thái độ của mình: "Nhưng cũng phải xem công lao ai lớn hơn không phải sao?"
"Ngày hôm qua Đường Tư Nguyệt cũng xuất lực!" hiện tại Cao Trường Húc thật sự là không biết nên khuyên mấy người này như nào. Đường Tư Nguyệt người ta chính là một cô gái bình thường, cũng không có đồng bạn gì. Sao bọn họ lại khôngnhường cô ấy một chút.
Tông Hạo Hiên lại nghĩ cực kỳ thẳng thắn, nếu bọn họ nhường cô ta vậy thì ở trên chiến trường, ai nhường cho mình đây?
Vì vậy kể cả Cao Trường Húc là đội trưởng, nửa mặt mũi anh ta cúng không cho: "anh nói xuất lực chính là ở trên đường, giống như gà mờ mơ hồ chỉ đường sao?" Cười nhạo một tiếng, anh ta cầm lấy ba miếng tinh hạch hệ sét của mình rời đi. Tuy nhiên trước khi đi còn nhàn nhạt liếc về Đường Tư Nguyệt một cái: "Coi như là không có cô ta thăm dò, tôi cũng có thể như cũ đem những thứ Zombie kia giết hết."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều rất không tốt. Nhất là Đường Tư Nguyệt, đã trắng phờ phạc.
Ngày hôm qua cô ta cố gắng như vậy lại bị một câu nói đầu tiên của người này chối bỏ!
Tay cô ta gắt gao siết chặt thành nắm đấm, muốn phản bác nhưng mà Tông Hạo Hiên căn bản không cho cô ta cơ hội, xoay người liền đi ra cửa.