Lương Cầm Chọn Chồng

Chương 44 :

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


Hứa Lương Cầm bị biểu cảm thâm trầm của Tống Dật Hàng dọa sợ, suy nghĩ lúc lâu rồi nói: "anh đừng có đi gây chuyện nữa, tất cả mọi chuyện dừng ở đây thôi. Tôi không muốn dây dưa với bọn họ nữa, anh cũng đừng có đuổi giết tận tuyệt làm gì."



"Chuyện này em không cần bận tâm đâu, mau ăn cơm đi."



"Tống Dật Hàng, chuyện của tôi không cần anh xen vào, tôi cũng không muốn so đo với Uông Tân Dương và Trần Mĩ Nhạc. hiện tại tôi chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình thường, đi làm đúng giờ, về nhà khi tan làm, lúc vui vẻ thì viết vài dòng, còn nữa tôi không thích đi tụ tập các kiểu, anh đừng tới tìm tôi nữa!"



"Lương Cầm, anh không muốn mất em, đây là lời chân thật từ đáy lòng anh. anh đồng ý là lần này anh sai rồi, chẳng qua anh không muốn em bị tổn thương về tinh thần lẫn tự trọng của mình, nhất là việc giấu em sự thật, là anh tự cho mình đúng, nhưng anh vẫn muốn chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không em?"



Hứa Lương Cầm bất đắc dĩ nhìn Tống Dật Hàng rồi nghiêm túc hỏi: "Lại một lần nữa sao? Tống Dật Hàng, anh nói xem tôi có chỗ nào tốt mà có thể làm người đàn ông dát kim cương như anh phải mê mẩn vậy? anh đừng nói tôi có hương vị của phụ nữ, giả lắm!"



Tống Dật Hàng nghe xong cười không ngớt: "Với anh thì em đúng là có vị phụ nữ, thật ra giống như lời trước kia anh từng nói, là anh có cảm giác với em."



"Đừng có đùa, anh luôn nói có cảm giác, thế cảm giác gì?"



"Chính là mỗi lời nói, mỗi hành động của em vào mắt anh đều rất đặc biệt, sau đó trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái, ừm không chỉ trong lòng đâu mà cả thân thể đều dễ chịu. Ừm, còn có mỗi lần ở trên giường anh cũng thoải mái, cảm giác so với bình thường hơn nhiều lần, anh nhớ em cũng có thể coi là cảm giác đúng không?"



Hứa Lương Cầm mở to hai mắt: "Dường như anh đang so sánh tôi với bức tranh."



"Hai thứ không thể đánh đồng với nhau nhưng hiệu quả giống nhau đấy." Tống Dật Hàng thấy ví dụ này của Hứa Lương Cầm có chút chuẩn xác.



"Được rồi, anh đừng ở đây mà đùa với tôi nữa, cơm tôi sẽ ăn, anh đi đi, buổi tối không cần trở lại đâu."



"Lương Cầm, những lời anh nói đều là thật, em phải tin anh, bây giờ em có yêu cầu gì anh cũng đáp ứng hết!"



Hứa Lương Cầm muốn nói chuyện Shibata Hisako nhưng nhớ lựa chọn ngày đó của Tống Dật Hàng, nếu cô nhắc lại thì có ý nghĩa gì nữa vì thế đem những lời chưa nói nuốt hết vào.



"Tôi không có yêu cầu gì cả, chỉ muốn yên lặng một mình mà thôi."



"Vậy được rồi, anh cho em thời gian, qua mấy ngày anh lại tới, em đừng suy nghĩ nhiều nhé, về sau anh luôn bên cạnh em, không để em phải khổ sở nữa!"Tống Dật Hàng nói xong nghiêng người hôn lên trán Hứa Lương Cầm một cái rồi xoay người rời đi.



Hứa Lương Cầm nhìn Tống Dật Hàng đóng cửa lại, lại nhìn thức ăn trên bàn máy tính, đứng dậy đi qua đó ăn, bất kể chuyện gì xảy ra thì cũng phải bảo vệ thân thể của mình, nếu không thì có lỗi với bố mẹ lắm!



Trải qua chuyện ầm ĩ với Uông Tân Dương về Trần Mĩ Nhạc, Hứa Lương Cầm đều mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, mấy buổi tối trong giấc mơ đều bị 2 người này quấy nhiễu làm cô ức phát khóc, lúc tỉnh lại thì rất khó ngủ, chỉ có thể ngẩn người nhìn màn đêm rồi thẳng đến hừng đông.



cô luôn cho rằng mình là người không để bụng nhưng quả thật khi gặp chuyện gì đó ảnh hưởng lớn thì rất khó tiêu tan, Hứa Lương Cầm ngồi trong phòng làm việc xoa xoa hai mắt thâm quầng thở dài.




"Là nhà gái, bố mẹ cô dâu có làm ăn buôn bán với tôi, tôi cũng được mời là người đại diện cho nhà gái."



"Bố mẹ cô dâu cũng làm trong ngành vật liệu xây dựng sao?" Tống Dật Hàng dường như đang nói chuyện phiếm.



Mã Tất Đạt chỉ muốn đến chào hỏi, không nghĩ Tống Dật Hàng muốn nói chuyện với mình lập tức có chút kích động cùng tự hào, tiếng nói cũng cố ý nói lớn hơn: "không phải vật liệu xây dựng, lão Trần bán đồ dùng hàng ngày, giá cả và chất lượng đều rất tốt, khách mời tới hôm nay đều là khách hàng lâu năm. Hai người mau qua đây, Tống tổng nổi danh đến tham gia hôn lễ của con gái anh này lão Trần, chạy nhanh tới đây chào hỏi đi!"



Trần gia vừa thấy hai người tới nhưng không biết danh tính, vừa thấy Mã Tất Đạt nói tên thì đã muốn đến bắt chuyện nhưng có chút do dự, lúc này nghe thấy tên mình thì hận không thể chạy nhanh tới nói chuyện.



Có những người không quen biết nhưng được giới thiệu thì cũng đến nói vài ba câu cho chiều lòng, mặc dù nhà mình không buôn bán gì nhưng có tiền ai chẳng thích, người có thân phận thì càng thích kết thân.



Cửa khách sạn vốn chỉ có một đám người thôi mà đã thành hai nhóm, một nhóm vây quanh Tống Dật Hàng và Hứa Lương Cầm, còn bên còn lại thì thi thoảng lạnh lùng nhìn sang.



Hứa Lương Cầm đều quen biết bạn bè của Uông Tân Duong nhưng không thấy có ai quen ở đây, xem ra cơ bản Uông Tân Dương không mời những thành viên trong Hội Hạnh Phúc, cũng chả hiểu anh ta nghĩ gì.



"Nghe nói chú rể cũng là một nhân tài hiếm có." Tống Dật Hàng nói vài câu, lại chuyển chủ đề lên người Uông Tân Dương.



"Đừng có đề cập đến chuyện này, lão Trần vì chuyện đó mà nổi giận đấy, chú rể cũng không tệ, công việc tốt, dáng vẻ cũng được, nhưng mà nhà nghèo quá. Chỉ đầu tư được ảnh cưới, trong phòng từ lớn đến nhỏ đều là nhà mẹ gái chi ra, hôn lễ ngày hôm nay nhà chú rể cũng không đưa đồng nào, lão Trần tức đến không thở nổi, cơ mà không chịu thì biết làm sao khi con gái mình muốn, không còn cách nào khác là phải cắn răng mà chấp nhận! Tống tổng anh không hiểu được sự khó khăn và uất ức đến mức nào đâu, nghe nói con gái lão Trần lấy một người không có tiền nhưng rất ngạo mạn, trong đầu toàn chữ với chữ thôi."



Mã Tất Đạt nói xong lời nói cuối cùng còn cố nói bé: "Ôi, nghe nói bên nhà trai, một đám đều toàn đầu gấu đầu mèo, đều là những người làm ăn không đứng đắn, không biết có biết tham gia kiểu khách sạn 5 sao như này không."



Hứa Lương Cầm cảm thấy một khi đàn ông đã lắm mồm thì còn đáng sợ hơn phụ nữ, Mã Tất Đạt dầu gì cũng là ông chủ một xưởng, sao lại nói chuyện luyên thuyên thế!



Tống Dật Hàng theo hướng của Mã Tất Đạt nhìn những người đối diện, trong mắt có vẻ như ánh lên một tia khinh bỉ, những người này thấy nhà Trần gia và hắn đều đứng xa xa một chút, sợ bị hiểu nhầm là thân thích bên nhà trai nghèo.



"Đúng là một đám tiểu nhân, chẳng qua cái xe đắt tiền một chút thì chuyển hướng ngay, dù sao cũng chỉ là cái xe nên trong mắt chẳng coi ai ra gì à?" một người trẻ tuổi đối diện không chịu nổi ánh mắt kì thị, cho dù bên cạnh có người can ngăn nhưng anh ta không chịu được, nói ra hết.



Mã Tất Đạt sao để Tống Dật Hàng chịu ấm ức, lập tức nói lớn: "một chiếc xe thôi sao? Cậu có khẳng định mua được một cái bánh của xe này không? Nếu cậu mua được tôi tặng cậu luôn công ty của tôi đấy! Xem ai hơn ai nhé, cậu chỉ là chàng trai trẻ không có điều kiện, không đáng để tiếp xúc với những nhân vật như vậy, đúng là tự cao tự đại!"



Mã Tất Đạt vừa mở miệng, bên cạnh lập tức có người hát đệm, một người ăn mặc thời trang chỉ Hứa Lương Cầm: "Xem trên thế giới có bao người có bộ này? Đây là bộ dáng kiểu mới trong mùa thu năm nay, trên mạng mua online đã 78 vạn rồi, còn chưa biết thật hay không nữa. 78 vạn đó nghe chưa? Xem anh cũng chẳng phải dáng vẻ giàu có gì, chỉ sợ 7 vạn 8 vạn đều không có ấy chứ, đúng là đồ không biết xấu hổ! Nhà trai các người ăn chùa còn lắm chuyện, hôn lễ này đều một tay nhà chú Hai tôi làm hết, các người đúng là có ý tốt nhỉ! Tôi khinh!"



Chàng trai trẻ liền đỏ mặt, tay nắm chặt không nói lên lời, sắc mặt bên Uông gia rất khó coi.



Hứa Lương Cầm trố mắt, nhìn hai bên chiến tranh lại nhìn dáng vẻ nhàn nhã không liên quan của Tống Dật Hàng thì cảm thán: Tên này chỉ nói có một câu mà khiến hai nhà sắp đánh nhau đến nơi, chẳng lẽ anh định đến hủy hôn lễ à?