Lương Cầm Chọn Chồng

Chương 57 :

Ngày đăng: 14:29 30/04/20


Thấy Hứa Lương Cầm chào hỏi mình, Uông Tân Dương tựa hồ ý thức được vừa rồi thái độ hơi quá, mất tự nhiên rồi chuyện giọng ôn hòa: “Lương Cầm, đã lâu rồi không gặp. anh tìm Mĩ Nhạc, em nói cho anh biết cô ấy ở phòng nào nhé.”



“Sao anh biết tôi với cô ấy ở chung với nhau?”



“anh luôn đi tìm cô ấy, gọi điện cô ấy cũng không nghe, ngày hôm qua một người ở Hội Hạnh Phúc nói đã nhìn thấy hai người cho nên hôm nay anh tan làm đến đây.”



thì ra là như vậy, Hứa Lương Cầm lấy di động: “Để tôi gọi cho Trần Mĩ Nhạc trước đã, nếu cô ấy muốn gặp anh thì tôi mang anh lên, bằng không tôi không còn cách nào nói số phòng đâu.”



“Lương Cầm, anh và Mĩ Nhạc là vợ chồng, bọn anh cãi nhau thì chỉ có thể tự hòa giải với nhau, em làm như thế ngược lại giống ngăn cản đấy, em thấy thế là tốt sao?” Sắc mặt Uông Tân Dương không khá lên được.



Sao một người đàn ông từng dịu dàng nhã nhặn như mặt trời buổi sáng lại thay đổi như một gã thô bạo vậy? Hứa Lương Cầm thầm than, ai bảo hôn nhân khiến người phụ nữ trở nên tục tằng, bây giờ tên đàn ông trước mặt cô không khác nào mấy con mẹ hàng chợ đây này. Khi đàn ông hám danh lợi còn hơn phụ nữ bị tâm thần, hơn nữa bên ngoài còn tìm đủ lý do nữa!



“Nếu Trần Mĩ Nhạc đồng ý gặp anh, tôi sẽ không ngăn cản, anh chờ tôi gọi điện nhé.” không muốn tranh chấp nhiều với Uông Tân Dương, Hứa Lương Cầm lập tức gọi cho Trần Mĩ Nhạc nói Uông Tân Dương đã tới.



Trần Mĩ Nhạc phản ứng rất kịch liệt, nói với Hứa Lương Cầm cô ấy kiên quyết không gặp Uông Tân Dương trừ khi bố mẹ anh ta với anh ta đến đây xin lỗi, bằng không chuyện này không xong đâu, bởi vì nhà họ Uông nợ cô ấy!



Hứa Lương Cầm không đợi Trần Mĩ Nhạc nói xong thì trực tiếp nói: “Tôi biết rồi.”



Sau đó tắt điện thoại nói xin lỗi với Uông Tân Dương: “Xin lỗi, Trần Mĩ Nhạc không muốn gặp anh, cô ấy nói anh phải mang bố mẹ anh đến cùng xin lỗi cô ấy mới được.”



“cô ta nghĩ mình là cái thứ gì chứ? Ban đầu nhà bọn họ còn cầu tôi kết hôn đấy, bây giờ còn làm mình làm mẩy cái quái gì? cô mau nói cho tôi biết cô ta ở phòng nào, những thứ khác cô đừng có xía vào!” Uông Tân Dương mang vẻ mặt tức giận gấp gáp, tiền lương anh đã tiêu hết rồi, nếu Trần Mĩ Nhạc không đưa thì anh biết lấy gì cho người tình bé nhỏ của mình đây.



“Chuyện của các người tôi không tham gia, anh liên lạc với cô ấy đi.” Hứa Lương Cầm nghĩ cùng lắm thì cô về nhà trọ thôi, không cần nói chuyện phiếm với Uông Tân Dương ở đây làm gì.




Hứa Lương Cầm vừa nghe vừa sợ, lập tức cởi áo lông trải ra mặt đất, chậm rãi đỡ Tống Dật Hàng đang ngắm nghiền hai mắt.



Xe cứu thương tới rất nhanh, nhân viên cứu hộ lập tức đo nhịp tim cho Tống Dật Hàng.



“Này, bác sĩ này, điện thoại là tôi gọi, bác sĩ phải nhìn chồng tôi trước chứ?” Trần Mĩ Nhạc thấy mọi người vây quanh Tống Dật Hàng liền không vui.



“Người kia không cần xử lý ngay, hiện tại mạng người này quan trọng hơn, không thấy nghiêm trọng à?” một người trong nhóm bác sĩ khiển trách Trần Mĩ Nhạc, sau đó nâng Tống Dật Hàng lên xe để anh thở bằng bình ô xi.



Trần Mĩ Nhạc vội vàng đỡ Uông Tân Dương lên xe.



“Ai là người nhà của bệnh nhân, mau chạy tới nói vài câu với anh ta, đừng để anh ta ngủ mất!” Bác sĩ quan sát Tống Dật Hàng vừa nói.



“Bác sĩ, rốt cuộc anh ấy bị làm sao vậy, vừa rồi còn rất tốt.” Hứa Lương Cầm có chút sợ hãi.



“Còn làm sao nữa? Mấy người không phải rõ nhất sao? Tôi còn muốn hỏi mấy người đây, bây giờ nhịp tim của bệnh nhân chỉ có 40 thôi, hô hấp có thể hết bất cứ lúc nào, còn hỏi gì nữa, mau nói vài câu đểanh ta không ngủ đi nhanh lên!”



Mắt Hứa Lương Cầm hoang mang, cúi đầu nắm tay Tống Dật Hàng, nước mắt từng giọt rơi xuống người anh, Trần Mĩ Nhạc và Uông Tân Dương đều bị dọa sợ, không nghĩ mạng Tống Dật Hàng sẽ bị đe dọa, nếu chuyện này mà xảy ra, bọn họ sẽ phải hầu tòa mất!



“Tống Dật Hàng, anh đừng có mà ngủ, anh nhìn đèn kìa, rất sáng lại còn chất lượng tốt nữa, anh mở mắt ra xem đi! Tống Dật Hàng, em xin anh đừng có ngủ, chúng ta còn chưa đi một vòng thế giới đâu, không phải anh muốn đưa em đi du thuyền sao! anh đừng có ngủ, tỉnh dậy nói chuyện với em đi!”



Hứa Lương Cầm không ngừng lau nước mắt đang chảy xuống, nhìn Tống Dật Hàng đang mở mắt rồi lại nhắm, cảm giác tim cô đang bị đâm một nhát đau buốt vậy!