Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 12 : Lạc địa sinh căn (2)

Ngày đăng: 15:59 18/04/20


Mã Cảnh Chung nhìn nhóm Tiêu Thu Thủy ăn được hơn một nửa, đột nhiên trầm giọng nói:



- Tiêu thiếu chủ, Mã mỗ đáng chết, Mã mỗ nếu làm điều gì có lỗi với cậu, đành xin kiếp sau làm trâu làm ngựa, lấy chết đền lại vậy.



Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên hỏi:



- Mã huynh sao lại nói những lời này.



Mã Cảnh Chung cười thảm đáp:



- Tiêu thiếu chủ, các vị hiệp huynh, Đường cô nương, Mã mỗ lúc nãy đã bỏ vào trong thức ăn Tam nhật mê hồn tán...



Tiêu Thu Thủy bỗng kêu lên một tiếng, ngã gục xuống đất.



Khâu Nam Cố ngẩn người, cũng đổ xuống.



Thiết Tinh Nguyệt gầm lên một tiếng, muốn đứng dậy nhưng cả người lẫn bàn đều đổ ra, bát đĩa vỡ tan.



Tả Khâu Siêu Nhiên nghiên nghiêng ngả ngả đứng dậy, cuối cùng thì dựa vào cột gỗ, trượt dài ra đất.



Đường Phương loạng choạng một chốc, cũng ngã xuống đất, chỉ hỏi được một câu:



-Các ngươi, tại sao...?



Rồi cũng hôn mê.



-Tại sao?



Mã Cảnh Chung cười thảm nói:



- Tại sao? Tôi làm sao mà biết được. Chỉ trách mọi người lẽ ra không nên đối địch với Quyền Lực bang, chúng ta làm sao mà đụng vào thiên hạ đệ nhất đại bang được!



Âu Dương San Nhi một mực cắn môi, môi dưới trắng bệch không một chút máu, bấy giờ không nhịn được, nói:



- Cảnh Chung, chàng làm vậy vì thếp, có đáng không?



Mã Cảnh Chung dằn từng tiếng một:



-Nhưng ta đã làm rồi.



Âu Dương San Nhi lạnh giọng nói:



-Thiếp tình nguyệt chết.



Mã Cảnh Chung đáp:



- Nàng không thể chết, trong bụng nàng đã mang con chúng ta... Đời này chúng ta có lỗi với người, chỉ lưu lại đời sau báo đáp ân tình này thôi.



Âu Dương San Nhi run rẩy hỏi:



-Vậy chàng muốn làm gì với họ?



Mã Cảnh Chung đáp:



-Đưa tới phân bộ Quyền Lực bang tại Vĩnh Phúc.



Âu Dương San khẽ nói:



- Nhưng mà... Nhưng mà họ có tới năm người, làm thế nào đưa đi được?



Mã Cảnh Chung đáp:



-Đặt vào trong xe ngựa, sẽ không có chuyện gì đâu.



Chợt nghe một người nói:



- Thế không phải quá phiền phức sao?



Một người khác nói:


- Mã huynh, tôi sẽ chăm lo cho Âu Dương tỷ tỷ.



Mã Cảnh Chung ngước nhìn ánh mắt trong suốt như nước của Đường Phương, lẩm lẩm:



-Tôi, tôi...



Thiết Tinh Nguyệt thật sự nhìn không vừa mắt, chửi:



-Nam nhi đại trượng phu, bà bà mẹ mẹ cái gì? Muốn đánh thì đánh cho sảng khoái...



Khâu Nam Cố tiếp lời:



- Muốn chửi thì phải chửi cho sướng mồm! Bà bà mẹ mẹ, anh hùng hào kiệt chân chính sao có thể ẻo lả như vậy!



Thiết Tinh Nguyệt không nhịn được lại chửi:



- Nhớ năm xưa, ngươi một mình đấu Dạ Lang, lúc đó giang hồ những kẻ nổi danh hơn ngươi tám lần, mười lần cũng không dám trêu chọc vào bọn chúng, nhưng lại dám một mình khiêu chiến. Chu đại thiên vương hoành hành thủy đạo Trương Giang, ngươi không ngờ dám dùng một chiêu Lạc địa sinh căn, đóng chặt boong thuyền không thả, hào khí như thế thực chẳng thể coi thường! Không ngờ hôm nay gặp lại đã thành con rùa hèn nhát!



Khâu Nam Cố nghĩ lại càng không cam tâm, chửi xen vào:



- Năm xưa “Mê thần dẫn” Âu Dương San Nhi cũng là nữ hiệp dám nói dám làm, chẳng ngờ hôm nay lại biến thành gánh nặng của ngươi! Hắc! Quyền Lực bang thì có gì mà không trêu vào được! Bọn ta đã chọc vào rồi! Đã trêu vào rồi! Có giỏi thì cùng Thần Châu kết nghĩa bọn ta liều một trận, dựng nên lá cờ chính nghĩa cho võ lâm! Sợ cái gì mưa to gió lớn! Sợ cái gì hoành hành thiên hạ!



Thiết Tinh Nguyệt cũng chực muốn chửi tiếp, Mã Cảnh Chung nhảy dựng dậy, một chân đá ghế, một chân đạp bàn, chửi lớn.



- Các ngươi nghĩ các ngươi đều là anh người, còn người khác là cẩu hùng hết hả? Phải vậy không? Mẹ nhà nó! Nếu lão Mã ta hôm nay không phải vì chút hương hỏa cho đời sau thì sợ cái quái gì Quyền Lực bang! Các ngươi không vợ không con, sao mà hiểu được sự khó xử của lão Mã ta! Đi thì đi! Thiết Tinh Nguyệt ngươi, hắn Khâu Nam Cố dám đi thì có cái khỉ già mà ta không dám đi. Ta nói cho các ngươi biết, tới tìm bà ngoại Diêm Vương cá độ ta cũng phụng bồi!



Mã Cảnh Chung càng chửi càng hăng, khuôn mặt trắng bệch vì chửi mà biến thành đỏ bừng, đến cả cổ họng cũng bạnh hết cả ra. Chửi đến lúc kích động, thần sắc giận giữ, ngay cả giọng Quảng Tây cũng lôi ra, thống khoái hết mức.



Hai người Khâu Nam Cố, Thiết Tinh Nguyệt cùng ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau một chặp rồi đột nhiên đồng loạt cười lớn. Khâu Nam Cố cười nói:



- Khá lắm, khá lắm, có thể so được với mồm sắt Khâu Nam Cố ta!



Thiết Tinh Nguyệt cũng cười, vỗ bồm bộp vào vai Mã Cảnh Chung:



- Quả nhiên là có hào khí! Không uổng công vua rắm Thiết Tinh Nguyệt ta chửi ngươi tối tăm mặt mũi. Người biết chửi trọng người chửi, chửi rất hay! Ha ha, chửi rất hay!



Hay người không giận mà cười khiến Mã Cảnh Chung vô cùng kinh ngạc, bấy giờ mới biết hai người Khâu, Thiết cố ý chọc giận mình, không khỏi cảm thấy vừa rồi đã quá thất thái, lúc nãy giận giữ buột miệng chửi, ý khí phong phát, lại chính là bản sắc của bản thân năm xưa!



Âu Dương San Nhi lên tiếng:



- Cảnh Chung, co đầu rút cổ làm tiểu nhân vốn không phải việc hai ta muốn làm, tại sao không sảng khoái liều một trận đi,thiếp muốn con trai mình có thể kiêu ngạo vì cha nó. Nếu như không chết thì chúng ta lời rồi, chẳng may phải chết thì cũng vui vẻ làm uyên ương đồng mệnh!



Đường Nhu nhẹ giọng nói:



- Lời chị nhà nói rất đúng. Mã huynh xin chớ phụ tâm ý của chị.



Tiêu Thu Thủy mỉm cười:



- Mã huynh, thà chết trong còn hơn sống đục!



Mã Cảnh Chung hét lên một tiếng dài, vang dội:



- Được, Quyền Lực bang! Sau này chúng ta không chết không thôi. Tôi đưa mọi người đi tìm Khang Xuất Ngư!



-Khang Xuất Ngư đang ở đâu?



Khâu Nam Cố lập tức hỏi.



-Ở Vĩnh Phúc.



-Chỗ nào ở Vĩnh Phúc?



Thiết Tinh Nguyệt tròn mắt hỏi.



- Cùng uống rượu với “Uy chấn Dương Sóc” Khuất Hàn Sơn!



-Uy chấn Dương Sóc?!



-Khuất Hàn Sơn?!