Lưỡng Trọng Thiên
Chương 4 :
Ngày đăng: 14:00 18/04/20
Đạm Nguyệt Ngân cứ như vậy trải qua bình tĩnh sinh hoạt. Mỗi ngày đến Thái Minh điện nghị sự, tại phụ cận hồ Hoa Thân đi dạo, thỉnh thoảng trở lại Dục Hoa cung thăm Thu Dung, nhưng không có ý tứ tình dục.
Tứ phía Yên Phù Cung đã thiết lá chắn phòng vệ, chỉ cần Vân Trung Vũ tiến nhập Yên Phù Cung nửa bước, hắn sẽ bị phát hiện. Với năng lực hiện tại của Vân Trung Vũ, muốn khôi phục nguyên lai trạng thái đã rất khó, càng không cần phải nói muốn đánh bại hắn.
Đạm Nguyệt Ngân mặc dù có lúc ngủ tại Dục Hoa cung, nhưng luôn ngủ không an, chỉ khi đến nơi Tần Trọng trụ trước đây mới có thể an tâm. Thị nữ Tiểu Ngư nói nếu hắn muốn ở chỗ này, thì sai người đến chỉnh sửa lại, nhưng bị hắn cự tuyệt.
Chỉnh qua rồi, sẽ không có loại khí tức này nữa.
Đạm Nguyệt Ngân tâm cả kinh, vốn cho rằng bản thân chỉ là nhất thời trầm mê mà thôi, qua vài ngày tự nhiên sẽ chuyển biến tốt đẹp, xem ra không được rồi. Nếu do loại hương hoa này làm bản thân nghĩ yên ổn, không bằng tìm một ít hoa này về trồng, không cần ở chỗ này trụ.
Đạm Nguyệt Ngân đi tới Sương Tuyết lâu, một trong những bộ phận của Yên Phù Cung. Nơi này là Trầm Thủy đường, vô luận thuỷ lục các loại hoa thảo gì, tập tính ra sao đều được ghi chép nhất thanh nhị sở (rõ ràng) . Trầm Thủy đường dùng hoa mộc phụ trợ tu luyện pháp thuật, bất đồng với các phân đường khác.
Ngoài cửa Sương Tuyết lâu nhất mảnh hoa hải, hoa khai tuy rực rỡ, cũng không có nhất chậu Tần Trọng dưỡng điên cuồng như vậy, mơ hồ tồn tại có chút ý sợ hãi lại cuồng dại.
Đạm Nguyệt Ngân tránh bản thân không suy nghĩ về nam nhân kia, chậm rãi, từ thạch kính (con đường đá nhỏ) tiến nhập Sương Tuyết lâu.
Trầm Thủy đường, đường chủ Đinh Như Ý từ lâu nhận được tin tức, tại nội môn nghênh tiếp, nghe Đạm Nguyệt Ngân miêu tả, trầm ngâm một lúc, nói: “Cung chủ nói có thể là Bàn Nhược hoa? Đóa hoa nở rộ thì rực rỡ loá mắt, hoa kỳ thậm trường (thời gian hoa nở khá dài), chừng nửa năm?”
“Không sai.”
“Khởi bẩm cung chủ, thuộc hạ bất lực, thử hoa tuy có ghi chép, nhưng không có phương pháp trồng, nên Trầm Thủy đường không có mầm hoa. Thử hoa độc tính quá nhiều, lượng ít thì có tác dụng lưu thông máu huyết, hóa ứ chi công (công dụng tan máu bầm) , lượng lớn thì có thể khiến người pháp lực tăng cường, nhưng người dùng cho dù là có dược thạch (thuốc cùng kim châm cứu) cũng không có tác dụng mà trúng độc thân vong.”
Đạm Nguyệt Ngân lấy làm kinh hãi, nhìn chằm chằm Đinh Như Ý, nói: “Ngươi nói là sự thật?” Suy nghĩ, liền minh bạch, nhưng tâm ngoại trừ như ban đầu, không có cảm giác gì khác.
Trước đây tam niên hắn dạy Tần Trọng tu luyện chi đạo, nhưng Tần Trọng tiến cảnh quá chậm, Đạm Nguyệt Ngân cũng bởi vì việc này không ít lần phát tiết trên người Tần Trọng. Đạm Nguyệt Ngân cũng biết mình quá cưỡng cầu, bản thân thiên tư cực cao, Tần Trọng cho dù cùng mình thiên tư giống nhau, tu luyện ít nhất cũng phải tương đương nhị thập niên, ngắn ngủi tam niên căn bản là không có khả năng làm được, ai biết về sau hắn dĩ nhiên làm được.
Đạm Nguyệt Ngân không có hỏi vì sao, Tần Trọng cũng không nói, nghĩ không ra là vì … loại độc hoa này.
Sỏa tử này (đồ ngốc này) , tu luyện cao như vậy có ích lợi gì, người cũng đã chết.
Đạm Nguyệt Ngân khởi nhất mạt tươi cười, nhàn nhạt, tâm có chút khó chịu.
Đinh Như Ý gật đầu, lệnh đệ tử đến tàng kinh các lấy hoa phổ, mở ra hoa phổ, tìm được trang sách nói về Bàn Nhược hoa, bên trong còn có một đóa tiêu bản Bàn Nhược hoa, dùng lưỡng phiến băng mỏng kẹp lấy, hình thái lơ đãng mà xinh đẹp.
Đinh Như Ý lấy ra tiêu bản, nói: “Cung chủ, thỉnh xem có đúng là hoa này hay không?”
Tiêu bản sau khi ly khai trang sách, băng mỏng dần dần hóa thành thanh thủy, Đạm Nguyệt Ngân nhìn Bàn Nhược hoa chậm rãi nở rộ trên tay, mềm mại ướt át, chói mắt rực rỡ, mơ hồ như ngày xưa.
Đạm Nguyệt Ngân đột nhiên cảm thấy nhãn tình có chút tổn thương, tỉ mỉ ôm đóa hoa để vào trong lòng, nhàn nhạt nói: “Nếu tra không được, vậy quên đi. Đinh đường chủ, cáo từ.” Đạm Nguyệt Ngân không đợi Đinh Như Ý phản ứng, đã đi ra ngoại môn Sương Tuyết lâu, cước bộ chậm rãi, tử y tung bay, thoáng chốc đã đi xa.
Đinh Như Ý ngơ ngác nhìn bóng lưng Đạm Nguyệt Ngân. Sương Tuyết lâu trung thảo mộc hoa đều là thế gian khó tìm, cung chủ cũng đã biết Bàn Nhược hoa hãn hữu, nghĩ không ra hắn lại không thèm để trong lòng. Nhưng ai bảo bọn hắn là thuộc hạ, có thể nói gì đây, chỉ có thể lần sau lại đi tìm.
Đinh Như Ý không thể làm gì đành để các đệ tử thu hồi hoa phổ, tìm phương pháp trồng Bàn Nhược hoa, tránh lần sau cung chủ thình lình muốn tra lại một lần.
Đạm Nguyệt Ngân mê mang đi ra Sương Tuyết lâu, bên cạnh thị nữ thi lễ, thấy hắn có chút hoảng hốt, nhân tiện nói: “Cung chủ cẩn thận.”
Đạm Nguyệt Ngân tùy ý gật đầu, trầm ngâm một lúc, hỏi: “Tiểu Nhứ, biết Tần Trọng táng ở nơi nào không?”
Người thị nữ tên Tiểu Nhứ không nghĩ tới hắn hội nhớ tên mình, mặt hơi đỏ, suy nghĩ một chút, nói: “Cung chủ nói chính là Tần công tử. Ngày đó Vân công tử ôm hắn đi hậu sơn. Chắc là táng ở hậu sơn, loạn phần cương…” Nàng tại Hoa Thân Các làm việc, tuy gặp qua Đạm Nguyệt Ngân, nam tử khiến cho người khác nhớ thương này, không nghĩ mình có cơ hội cùng nói chuyện, không khỏi khẩn trương.
Đạm Nguyệt Ngân ngửa đầu nhìn mông mông thiên không, vài điểm thương vân, che khuất thái dương, tâm không khỏi trầm xuống. Bỗng hoảng hốt, nghĩ tới ngày ấy tại Hoa Thân Các, mình mang theo Thu Dung ly khai, để hắn một người nằm trên đất, hắn hỏi có hay không yêu hắn, bản thân quay đầu nhìn nhưng không trả lời.
Lúc đó hắn cúi đầu nói một câu, đã cách khá xa, hắn khí tức lại yếu ớt, nghe không được rõ ràng.
Đạm Nguyệt Ngân nắm lấy vai Tiểu Nhứ, gấp gáp nói: ” Ngày đó tại Hoa Thân Các Tiểu Nhứ ngươi nói cho ta biết, Tần công tử trước khi chết nói rốt cuộc là câu gì?”
Tần Trọng đáy mắt hiện ra gợn sóng, lập tức bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi ở đây thật là khó chịu, ta phải đi, cáo từ.” Hắn nói xong, chậm rãi hướng ngoài cửa đi đến, Đạm Nguyệt Ngân cũng không ngăn hắn, biểu tình âm lãnh lộ ra một tia trả thù tiếu ý.
Quả nhiên tay Tần Trọng đụng tới cửa liền không tự chủ được co rúm một chút, hiển nhiên trên cửa có tỏa hồn phù, hắn vẫn cố gắng gia tăng khí lực, nỗ lực khai môn. Nhưng lưỡng phiến môn (hai cánh cửa) đối với hắn mà nói như thiêu hồng thiết bản (sắt bị nung nóng) , hắn kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi trượt chân ngã xuống đất, trên mặt đất nhíu mi giãy dụa.
Đau quá! Đạm Nguyệt Ngân thấy hắn trượt chân, tâm bỗng nhiên có cảm giác tê dại đi. Gần như chỉ một bước đã tiến tới trước mặt hắn, nhưng phát hiện bản thân không có biện pháp nâng hắn dậy, thậm chí ngay cả chạm cũng không làm được. Cho dù… Cho dù nghĩ muốn ôn nhu với hắn cũng không làm được.
Đạm Nguyệt Ngân nhìn Tần Trọng nhãn thần nhắm chặt, vẻ mặt thống khổ, bỗng nhiên phát hiện bản thân không phải không gì làm không được… Trước đây hắn thấy Tần Trọng biểu tình suy yếu, sẽ không tự chủ được có cảm giác thương tiếc, hắn cũng chỉ khi dằn vặt Tần Trọng mới có loại ôn tồn như lúc đối đãi Thu Dung. Nhưng hiện tại tất cả đều đã thay đổi, vượt qua hắn nắm giữ, ngay cả chạm tới y cũng khó như vậy.
“Ngươi… Ngươi có thể đứng lên không?” Đạm Nguyệt Ngân kiệt lực bình tĩnh tâm tình của mình, cúi đầu nói. Nếu như tối hôm nay không có chiêu hồn, có thể hắn cả đời đều không có cách nào đối xử y hảo. Hắn thấy may mắn, may mắn khi hắn vẫn chưa minh bạch cảm tình của mình, sự tình còn có thể vãn hồi.
Tần Trọng khóe miệng co rút, không nói gì. Hắn đích thật là không quên, nhưng cái chết làm hắn minh bạch rất nhiều thứ, có một số việc không có cách nào cưỡng cầu, cũng không nên dây dưa không tha, chậm chạp không chuyển thế đầu thai, cũng chỉ vì không muốn lại một lần nữa sai lầm mà thôi. Bản thân là xuẩn nhân (kẻ ngu) , nếu như chuyển thế, nói không chừng tất cả quên đi, một lần nữa lại sai lầm.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Đạm Nguyệt Ngân, nụ cười như xuân phong yên vũ kinh tản thần trí của hắn. Hắn bắt đầu không thể tự kềm chế bản thân yêu người ấy điên cuồng, nhưng nếu kiếp sau quên đi giáo huấn, rất khó nói sẽ không mắc sai lầm. Tượng hắn loại này ngu ngốc hồn phi phách tán mới là ứng hữu nghiêm phạt.
Huyệt mộ nhất thiên, hồn phách đã tản, vốn cho rằng tại thiên tế chi ngoại phiêu du, dần dần tán thành yên vụ, ai biết bị một đạo kinh lôi thu hồi hồn phách, hắn lại trở về bên người Đạm Nguyệt Ngân. Lúc này hắn nhìn người kia, đã vô cùng thanh tỉnh, người kia đối với mình, ngoại trừ vô tình lợi dụng, cũng chỉ tàn nhẫn dằn vặt mà thôi.
Hiện tại người ấy lại tìm hắn về, đại khái cũng chỉ là nghĩ lần thứ hai lợi dụng mà thôi. Tần Trọng tự giễu cười. Đã… Không còn khả năng nữa, một lần sống, từ lâu đều đã dâng tặng không chừa lại gì, hắn không muốn lại nhìn thấy người ấy, cũng không nghĩ nghe người ấy nói.
Tần Trọng giãy dụa, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, đứng thẳng thân thể, lại khai môn. Đạm Nguyệt Ngân không thể đụng đến hắn, tự nhiên cũng không thể ngăn cản loại hành vi ngu ngốc này, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn hắn nỗ lực làm chuyện vô vọng, tâm như bị nhất thanh đao chậm rãi thiết cắt, đau nhức đến vô lực.
“Được rồi! Tần Trọng, ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào đối với ngươi, ngươi mới thoả mãn, ngươi nói đi!”
Mắt thấy Tần Trọng bị pháp lực trên tỏa hồn phù tổn thương chỉ có thể nằm trên mặt đất quằn quoại, nhưng vẫn nỗ lực khai môn. Đạm Nguyệt Ngân không thể xem tiếp, ống tay áo vung lên, Tần Trọng tựa như yên vụ bị thổi tách khỏi cánh cửa. Đạm Nguyệt Ngân cả kinh, lúc này mới nghĩ đến Tần Trọng hoàn toàn không có pháp lực, so với ngừơi bình thừơng còn kém hơn, chỉ là nho nhỏ thủ áo đều làm hắn thống khổ, không khỏi ngây người.
Ta thế nào đối với hắn không cẩn thận. Đạm Nguyệt Ngân thấy Tần Trọng trên mặt đất thống khổ xoay chuyển, nhưng cắn môi không rên rỉ, tâm không khỏi lại đau đớn bi ai.
Không qua bao lâu, Tần Trọng mới dụng thanh âm run rẩy nói: “Ta đều không phải… Ngươi nói người kia, ngươi buông tha ta đi, ta van cầu ngươi, ngươi thả ta đi!” Chỉ cầu Đạm Nguyệt Ngân nghĩ tới cảm tình của hắn ngày xưa đối với y, không nên lại lợi dụng hắn. Tuy rằng đi theo y bên người nhiều năm, nhưng bản thân chưa từng cầu y, chỉ có lúc này đây.
“Tần Trọng, ngươi trở về, trở lại bên ta được chứ, chỉ cần ngươi trở về, ta sẽ hảo hảo đối với ngươi.” Đạm Nguyệt Ngân hết sức ôn nhu nói. Tuy không thể khẳng định tình cảm của bản thân, nhưng hắn biết, đối xử tốt với y là bản thân có khả năng làm đươc.
Lúc này tỏa hồn phù gây thương tổn đã dần dần chậm lại, Tần Trọng nỗ lực chậm rãi đứng dậy, cũng không thể làm được, chỉ có thể phục (nằm sấp) trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Ngươi muốn tìm, là một người đã chết. Hắn nếu đã chết, có điều gì, ngươi cũng nên buông xuống. Cớ gì quấy nhiễu hắn hồn phách bất an?”
Đạm Nguyệt Ngân thấy y vô pháp nhúc nhích, cũng không thể lại chạm vào phiến môn dán đầy phù chú, tâm vài phần yên ổn, nhưng bởi vì y vô lực mà tâm lại thương tiếc không thôi. Hắn chưa bao giờ biết, bản thân như thế nào lại có thể yêu thương một người thành cái dạng này. Tuy rằng đối với Thu Dung tốt, cũng tràn ngập dục vọng hoan ái ngọt ngào, nhưng không giống như vậy, hầu như đem toàn bộ tâm của hắn buộc chặt lại.
“Ngươi rõ ràng là hắn, ngươi vì sao không thừa nhận? Lẽ nào ngươi cho là nói những lời mê hoặc này, ta sẽ bị lừa sao? Tần Trọng, ngươi tưởng đã lừa gạt ta, thêm lưỡng bách niên cũng không có khả năng.” Đạm Nguyệt Ngân cười nhạt, tâm tình có vài phần sung sướng. Thanh âm của Tần Trọng, nếu tỉ mỉ lắng nghe sẽ thấy cực kỳ ôn nhu triền miên, tuy nghe ra chút nhàn nhạt vô tình, nhưng hết lần này tới lần khác từ thanh âm bình thản xuôi tai thấy được từ hoãn mà ôn nhu.
“Ngươi tìm được hắn, muốn hắn thừa nhận, lại có cái gì… Ý nghĩa?” Tần Trọng đã hoàn toàn không có khí lực, thanh âm sau cùng có chút thở dốc. Hắn phục trên mặt đất, thấy không rõ thần sắc trên mặt là gì, Đạm Nguyệt Ngân bỗng nhiên có loại muốn nhìn đến biểu tình gắng sức nhưng lại khổ nổi vô lực, quẫn bách của hắn.
Đạm Nguyệt Ngân nhịn không được nhẹ nhàng đến gần bên người hắn, ngồi xuống. Tâm có cảm giác ôn nhu không thể ngôn dụ, thầm nghĩ… Đưa hắn nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, hôn lên môi hắn, nụ hôn không chứa một tia tình dục nào.
Lúc này Tần Trọng nỗ lực nâng thân thể đứng dậy, vừa nhấc đầu, diện dung tuyệt mỹ Đạm Nguyệt Ngân cách xa nhau bất quá nhất thốn, biểu tình trên mặt Đạm Nguyệt Ngân cổ quái nói không nên lời, nhãn thần tha thiết nhìn hắn.
“Tần Trọng, hồi hồn đi. Chỉ cần ngươi hồi hồn, ta sẽ hảo hảo đối với ngươi.”
Tần Trọng ngẩn người, lộ ra một nụ cười khổ, cúi đầu nói: “Ngươi nhận sai người.”
Hai người rơi vào ngắn ngủi giằng co.
Đạm Nguyệt Ngân sắc mặt dần dần trở nên thập phần khó coi, nói: “Ngươi không đáp ứng?”
Hắn mỗi lần Tần Trọng không nguyện ý thì sẽ như vậy, y cũng vẫn dung túng hắn, mặc kệ y cầu xin hay chờ đợi. Thế nhưng, chung quy đều nhất thiên mới kết thúc. Tần Trọng lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta không phải người kia, tự nhiên không thể đáp ứng ngươi.”
Đạm Nguyệt Ngân không nhắc lại, đứng dậy, chuyển thân hướng ngoại môn đi.