Lưỡng Trọng Thiên
Chương 8 :
Ngày đăng: 14:01 18/04/20
Từ Yên Phù Cung đi ra đã hơn nữa tháng.
Pháp lực Vân Nhược cực kỳ cao minh, cấm chế của Đạm Nguyệt Ngân hạ trên người Tần Trọng đã sớm được Vân Nhược cởi bỏ.
Tuy pháp lực đã khôi phục được tám phần mười, nhưng bởi vì độc thương lâu năm nên Tần Trọng chỉ có thể thong thả điều dưỡng, đồng thời không thể bị ngoại giới quấy nhiễu, vì vậy Vân Nhược liền mua một chiếc thuyền, di chuyển bằng đường sông.
Vân Nhược đứng ở đầu thuyền, im lặng mà giương mắt nhìn về phía chân trời xa. Lúc này ở trên sông vừa vặn có mưa phùng rơi dầy đặc tạo thành một bức màn mưa. Trên sông bốn bề yên lặng, rộng mênh mông, vô biên vô hạn.
Tần Trọng từ khoang thuyền đi ra, liền thấy Vân Nhược đứng ở trong mưa bụi, như có chút tâm sự. Y dừng lại, nói : « Huynh có tâm sự sao ? »
Vân Nhược quay đầu, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, nói : « Tần huynh, hôm nay ta phải rời đi, nhưng đại kiếp nạn trên người ngươi ta đều không có khả năng giải, rất là hổ thẹn…. »
Gã tính ra bản thân y ở tại chỗ này chỉ có lưu lại cửa chết, tựa như sinh cơ duy nhất của Tần Trọng đều chôn vùi. Mà lúc này chính mình phải lập tức chạy tới một chỗ khác, nơi có thể cởi bỏ được tử kiếp tiết lộ thiên cơ của chính gã. Lúc này thân thể Tần Trọng tuy rằng chưa hồi phục được một nữa trước đây, nhưng pháp lực đã khôi phục được tám phần mười, theo lý mà nói cũng không ngại. Mà cái tên ngu ngốc ở Yên Phù Cung kia, hiện tại rốt cuộc cũng biết phải nên làm như thế nào.
Tần Trọng cười nhạt, nói : « Sinh tử có mệnh, phúc hoạ do trời. Vân huynh có thể nhìn thấy trước tương lai, vốn là người tự tại, lại nhìn đoán không ra một cửa này? »
Vân Nhược trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, trên mặt chậm rãi lộ ra mỉm cười : « Tần huynh vô cùng hào hiệp, Vân Nhược thật sự ngưỡng mộ Tần huynh. »
Tần Trọng không khỏi hơi kinh hãi, thấy ánh mắt ôn hoà mà nóng cháy của Vân Nhược, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lúng ta lúng túng vô pháp đáp lại.
Vân Nhược thu lại nụ cười, nói : « Tần huynh, nếu gặp phải việc cấp bách, liền châm lửa ngọc lưu ly, để cho các đệ tử môn hạ Yên Phù Cung ở các nơi tới cứu giúp. »
Đã rời khỏi Yên Phù Cung, tự nhiên sẽ không tái tự mình chui đầu vào lưới a, Tần Trọng cười khổ, nói : « Tần mỗ tự có tính toán, Vân huynh không cần lo lắng. »
Vân Nhược lui ra phía sau một chút, ôm quyền nói : « Tần huynh, nếu còn hữu duyên, một ngày nào đó sẽ gặp lại nhau. »
Tần Trọng thi lễ lại, nói : « Sau này gặp lại. » Liền thấy Vân Nhược đã biến mất.
Vân Nhược đi rồi, Tần Trọng yên lặng ngồi ở đầu thuyền một hồi. Dần dần sắc trời tối sầm xuống, ánh trăng chiếu dài trên mặt sông, xa xa nghe như có tiếng người thổi sáo, nhẹ nhàng thăm thẳm, tựa như lướt ngang qua sông nước mênh mông, nhẹ nhàng đi chuyển ra xa.
Không biết ai thổi sáo mà hay như vậy.
Tần Trong hoang mang nhớ tới ba năm trước. Khi đó quê nhà lọt vào ôn dịch, xác chết khắp nơi, thôn trang hoang vắng, y cũng nghe được tiếng sáo như vậy. Mẫu thân bệnh nặng đã lâu, chỉ có thể nằm tại giường, thấn chí không rõ, ở khi sinh mệnh sắp kết thúc, nắm chặt tay y, gọi tên một người không rõ.
Sau khi y chôn cất mẫu thân, vốn cho rằng sẽ phải lưu lạc tha hương, liền gặp Đạm Nguyệt Ngân. Đạm Nguyệt Ngân một thân xiêm y tím nhạt, tựa như thiên sứ trong mộng bước ra, đem hắn cột vào nơi giấc mộng ngập chìm đau khổ này. Trên người hắn có một cây sáo, nhưng trong ba năm y đi theo hắn, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng thấy hắn thổi qua cây sáo đó, chỉ là thấy hắn thường xuyên lấy ra vỗ về chơi đùa, lúc đó trên mặt hắn lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa. Có thể đó là vật đính ước mà Thu Dung đưa cho hắn.
Trăng đã lên giữa trời, tiếng sáo vẫn bay tới thăm thẳm, càng ngày càng rõ ràng, chính là thanh âm *tương thanh kích thuỷ*. ( *lấy tiếng động gây kích động trong nước)
Dĩ nhiên có thể vô thanh vô tức mà tiếp nhập vào trong phạm vi thuyền của y, thì nhất định trên thuyền có người tinh thông phát thuật. Tần Trọng lấy làm kinh hãi, đứng dậy, chỉ thấy trước mặt là một chiếc thuyền lớn gấp đôi so với thuyền của mình, trên thuyền có vài người đang đứng, thanh y trường sam, mơ hồ có tiên khí, nhưng diện mạo thì y không quen biết.
Trong đó có một người ăn mặc đạo bào, tuổi chừng trên dưới bốn mươi, tướng mạo có chút tuấn nhã. Thấy Tần Trọng, trong mắt liền hiện lên tức giận trầm trọng, nói: “Chính là hắn?”
Hai bên trái phải có người khom người nói: “Chính hắn.”
“Không Điệp, ngươi đi xem hắn thử. ” Người nọ lên tiếng, đáy mắt chợt hiện lên sắc bén sâu đậm.
Đạm Nguyệt Ngân có điểm tức giận, nói: “Ngươi rốt cuộc muốn ta làm như thế nào ngươi mới vui vẻ?”
Tần Trọng trầm mặc không nói. Mặc dù vẫn yêu hắn, nhưng phải làm thế nào đây? Lẽ nào chính mình thật sự không hề có tôn nghiêm như vậy muốn bồi ở bên người hắn? Để cho hắn – lúc thích thì đối xử tốt, lúc không thích thì ném qua một bên?
Có thể nào lại không biết xấu hổ như vậy? Tần Trọng thả lỏng thân thể, thấp giọng nói: “Ta chỉ muốn ngươi buông tha ta.”
Đạm Nguyệt Ngân biết tính cách y tuy là ôn nhu, nhưng nếu đã làm ra quyết định thì vô pháp thay đổi, bỗng nhiên hắn có loại cảm giác vô lực mà trước nay chưa từng có.
Mặc kệ ta làm cái gì, đều không thể vãn hồi lại rồi.
“Được, ngươi đi đi.” Đạm Nguyệt Ngân buông thả thân thể y ra, đứng thẳng dậy, thần tình khôi phục hờ hững như trước. Cho dù là Thu Dung, hiện giờ ở trong lòng mình bất quá cũng chỉ là một bóng hình mờ nhạt, Tần Trọng cũng là gì đâu? Một ngày nào đó cũng sẽ quên. Hắn là Đạm Nguyệt Ngân, không có gì là không làm được …
Đạm Nguyệt Ngân nhìn một đám mây mù ở trên ngọn núi xa, thần tình trên mặt băng lãnh như tuyết, tạo nên một loại tuấn mỹ thần kỳ.
Tần Trọng nhìn hắn một lát, không nói gì. Vốn nghĩ rằng người này sẽ dằn vặt y đến chết, ai ngờ hắn cư nhiên buông tha cho y.
“Như vậy, đa tạ cung chủ.” Hắn cúi người chậm rãi quỳ xuống, vô cùng gian nan mà làm một cái lễ cúi chào.
Đạm Nguyệt Ngân cũng không nhìn hắn, chỉ là yên lặng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn đám mây bay nhẹ nhè ở trên núi. Gương đồng hình bán nguyệt ở bên bệ cửa sổ phản chiếu đôi môi tái nhợt khô nứt của người nọ ở phía sau, khuôn mặt lãnh đạm quật cường, cước bộ thong thả không chút nào chần chờ, đưa tay mở cửa, chậm rãi rời đi.
Trên dung mạo tuyệt lệ, ánh mắt gần như co rút lại, Đạm Nguyệt Ngân nháy mắt khôi phục bình tĩnh. Chỉ cần hắn muốn quên y, nhất định sẽ quên được y.
Dung nhan trắng nõn mỹ lệ hơi vặn vẹo, ngón tay cương lạnh như băng. Ở khi y chết, hắn có thân thể y làm bạn, hiện tại cái gì cũng đã không có …..
Đạm Nguyệt Ngân chẳng biết đã đứng bao lâu, bỗng nhiên nói: “Người tới!”
Bọn thị vệ vốn vẫn thủ ở ngoài cửa, thấy Tần Trọng rời đi, vốn có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Đạm Nguyệt Ngân người này lạnh lùng vô tình, lập tức cũng không cảm thấy kỳ quái. Bỗng nghe được Đạm Nguyệt Ngân gọi người, vội vàng đi vào quỳ xuống.
Chẳng biết qua bao lâu, mặt Đạm Nguyệt Ngân vẫn lạnh lùng, không nói một lời. Một thị vệ nhịn không được, run rẩy nói: “Cung chủ là muốn chúng ta đem Tần Trọng bắt trở về? Hắn đi cũng chưa xa, thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực đem ….”
“Ai bảo các ngươi bắt hắn?” Đạm Nguyệt Ngân lạnh lùng nói, trầm ngâm trong chốc lát, cúi đầu nói: “Các ngươi phụ trách âm thầm bảo hộ hắn.” Người nọ thân thể chưa lành, hơn nữa lại bị thương nặng, nếu như gặp phải đệ tử của thanh tu Vô Tâm phái một lần nữa, nhất định vô lực tự bảo vệ mình. Người do đích thân mình cứu, không thể để cho y tuỳ tiện muốn chết liền chết. Đạm Nguyệt Ngân cho chính mình một lý do, nhất thời an tâm rất nhiều.
Thị vệ hai bên nhìn mặt nhau, hoài nghi chính mình nhất thời nghe lầm, vội hỏi: “Cung chủ…..”
Đạm Nguyệt Ngân trầm mặc nói: “Thế nào? Không nghe hiểu lời ta nói? Người của Yên Phù Cung ta quyết không để mặc cho kẻ khác khi nhục. Các ngươi mau chóng hạ sơn đi, nếu hắn bị thương tổn dù là một cọng lông tơ, ta cũng sẽ hỏi tội các ngươi. ”
Thị vệ hai bên không dám nhiều lời, vội vã lĩnh mệnh lui ra. Ra khỏi Dục Hoa cung, liếc mắt nhìn nhau, mới phát hiện trên mặt người đối diện đều là biểu tình vừa sợ hãi vừa kỳ quái. Chuyện cung chủ cùng Tần hộ vệ, bọn họ cũng biết mơ hồ, đều là âm thầm suy nghĩ Tần hộ vệ cư nhiên ở trong tình hình bị ngược thảm như vậy lại đi đắc tội cung chủ, không ra nghĩ cung chủ cư nhiên lại hạ lệnh bảo hộ y. Ở Yên Phù Cung song tu hợp rã, chưa từng có loại chuyện ái dục lưu luyến.
Tần Trọng đi thẳng xuống chân núi, vẫn không có ai bắt chình mình trở lại, liền biết Đạm Nguyệt Ngân quyết định muốn buông tha cho y là thật, trong lòng mặc dù có chút mờ mịt, nhưng chỉ biết thở dài một hơi.
Tựa như là một người nằm mộng thật dài. Có điều trong mộng có yêu hận, tỉnh lại tất cả thành hư không.
Thân thể tuy bị huỷ, nhưng cấm chế từ lâu đã giải trừ, bởi vậy đạo thuật cũng không bị phế bỏ, nhưng phản ứng đã chậm vô cùng. Đi hai ngày, mới loáng thoáng cảm thấy có người theo ở phía sau, nếu vô pháp vùng thoát khỏi, liền cứ mặc cho bọn họ theo.
————–end ch.8————