Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 109 : Hoàng tử tử、nguyên suất đảo,thiên vũ thảm bại

Ngày đăng: 14:18 18/04/20


Sự thật vĩnh viễn tàn khốc, khi Bảo La hoàng tử tiếp tục thống lĩnh đám binh tướng phần đông đã mệt mỏi, vừa trách pháo đạn oanh tạc, vừa lo sợ độc khí nguy hiểm, hướng về đồi núi phía tây mà đuổi. Còn Diệp Phong lại dẫn thành viên Tư Lược đoàn chơi gã lần nữa, đi đến hướng đông cười to ha ha, rồi tiếp tục oanh tạc!



Cái loại phương thức tác chiến này trông rất lạ, khiến cho chúng binh tướng lưỡng quốc đều phải nghi nghi hoặc hoặc, không thể tìm ra được lý do để giải thích. Bỉ Luân nguyên soái không còn cách nào, chỉ phải mạo hiểm điều động ngốc thứu kỵ sĩ đại đội, hiệp trợ Bảo La hoàng tử truy kích địch nhân.



"Hừ, muốn điều động ngốc thứu kỵ sĩ, sao có việc dễ dàng như thế được!" Phí Đức tướng quân thấy địch quân điều động đại đội ngốc thứu kỵ sĩ truy kích Lôi Ân, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, mở miệng hạ lệnh cho đệ nhị đại đội hắc ưng kỵ sĩ đoàn đuổi theo truy kích địch nhân.



Tuy nhiên tên Phỉ Long rất hận Lôi Ân này lại mở miệng khuyến cáo, nói rằng phía đông lần này cũng như ba lần trước, cho nên không cần phái hắc ưng kỵ sĩ đuổi theo, chi bằng nhân cơ hội này mà tiêu diệt ngốc thứu kỵ sĩ đoàn của quân địch!



Phí Đức tướng quân nghe nhi tử nói như vậy, mặc dù cũng nhìn ra được tâm tư của hắn, nhưng mà nghĩ lại ba lần sự kiện cổ quái đó, thì cũng cho là hỏa pháo bộ đội ở phía đông rất có khả năng lại biến mất. Bởi vậy ông đã hạ lệnh cho hắc ưng kỵ sĩ đoàn nhân cơ hội mà toàn lực công kích ngốc thứu kỵ sĩ của địch nhân không có chi viện này!



Bảo La hiện tại cùng Trì Khắc và bọn kỵ sĩ cưỡi ngựa không có mệt mỏi, tình huống cũng không có vấn đề gì. Nhưng đám binh tướng chạy phía sau thì tình trạng xấu vô cùng, tất cả đều mệt mỏi, thở hồng hộc, chỉ vì quân lệnh và nghị lực nên mới không dám trốn đi!



"Mọi người cố gắng lên, lần này có ngốc thứu kỵ sĩ phối hợp, chúng ta nhất định có khả năng tiêu diệt địch nhân. Ai giết chết được Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ, được thưởng một trăm vạn kim tệ, và phong tước vị tử tước!" Bảo La hoàng tử nhìn binh tương bên mình mệt mỏi, liền mở miệng hét to muốn dụng những lời dụ hoặc hấp dẫn để đôn đốc!



nl.Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong (Người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn). Chúng binh tướng không ai không thích kim tệ và tước vị, nghe hoàng tử điện hạ nói sẽ phong tước cùng tưởng thưởng hậu hĩ, gạt bỏ mệt mỏi phấn chấn tinh thần lên, nhằm hướng đông mà xung phong!kien



Sườn núi phía đông, thành viên Tư Lược đoàn cũng dịch chuyển đến, Diệp Phong thấy địch quân phái ra một đại đội ngốc thứu kỵ sĩ, lập tức bảo với chú tạo, hương kì hai trung đội tiếp tục khai pháo, rồi phân phó thành viên còn lại chuẩn bị chiến đấu, để cho sa mạc thương thủ cùng hỏa thương lùi về phía sau, tránh ngốc thứu kỵ sĩ của địch nhân phát hiện.



Đại đội ngốc thứu kỵ sĩ phụng mệnh bay đến hỗ trợ hoàng tử điện hạ. Sau một hồi hỗn chiến trên không với Mạt La hắc ưng kỵ sĩ đoàn, đã tổn thất hai trăm người. Vốn rất úy kị với địa tinh hỏa pháo của địch nhân, nhưng khi nghe hoàng tử điện hạ sẽ có phong hậu tưởng thưởng, cũng nổi lên tham niệm, liền bay đến gần. Bọn chúng thấy địa tinh hỏa pháo không còn công kích bên mình, vả lại chỉ có một đám chiến sĩ gồm nhiều chủng tộc đang phòng ngự, lập tức bay xuống dưới mà công kích. Đối với bọn ngốc thứu kỵ sĩ mà nói, địch quân chỉ cần không có xạ thủ hay không có quân số lượng lớn, thì căn bản bọn chúng không sợ chủng tộc cường hãn của địch quân!



Ngốc thứu kỵ sĩ tưởng như vậy là tốt rồi.



Đáng tiếc, khi Diệp Phong cười tà dị rồi ra lệnh cho thành viên Tư Lược đoàn nào có địa tinh hỏa thương cùng với sa mạc thương thủ toàn bộ xuất địa tinh hỏa thương mà triển khai xạ kích bọn chúng. Bọn chúng lập tức không thể ngờ được tình huống này, bởi vì nổi lòng tham, mà hiện giờ bị hai ngàn cây hỏa thương luân phiên xạ kích, toàn bộ bị đánh gục. Những tên bị chết cũng không thể tưởng tượng nổi địch quân còn có địa tinh hỏa thương!



"Con mẹ nó. Một lũ ngốc thứu kỵ sĩ đại đội vô dụng, lại muốn cùng bọn ta chơi à. Các ngươi cũng gan lắm đấy. Đáng tiếc là những con hắc vũ ngốc thứu cũng phải chết theo bọn ngươi!" Tên bại hoại kỵ sĩ Khải Đặc cầm một cây địa tinh hỏa thương, đi gần tên đại đội trưởng ngốc thứu kỵ sĩ đang nằm phục trên mặt đất, nhìn hắn chết vẫn còn lộ vẻ không hiểu, mà khinh thường cười khẻ.



Bọn người Diệp Phong giờ phút này đang ở trên đồi núi, các Bố Cát thành năm dặm, hơn nữa có tiến pháo kích nổ to, đã lấn áp thanh âm của đám kỵ sĩ và hắc vũ ngốc thứu bị toàn thành viên Tư Lược đoàn đánh gục, khiến cho song phương đang kịch chiến tại Bố Cát thành không có chú ý đến.



Bảo La hoàng tử đang phi ngựa nhanh cùng với bọn binh tướng Trì Khắc thấy đám ngốc thứu kỵ sĩ đột nhiên từ trên không rơi xuống, đều tỏ vẻ khó hiểu, rõ ràng đối phương không có khai pháo công kích ngốc thứu kỵ sĩ mà? Sao lại có chuyện như thế này?
Trì Khắc đang cưỡi ngựa chạy trối chết về phía Bố Cát thành, ngay lại nhìn địch binh đang truy không tha, không ngừng đồ sát, đau lòng mà hét to đôn đốc chúng binh tướng. Đáng tiếc hắn còn chưa nói xong, Kiệt Nã Tư cưỡi điêu bay tới cùng mười tinh linh xạ thủ hạ thấp xuống nhắm chuẩn vào người hắn, sử xuất "Thiền tiến tam thức" đệ nhị thứ "tiến như vũ hạ", nhanh chóng tạo thành một trận mưa tên bắn về phía hắn, liền sau đó lập tức bay lên, tránh bọ xạ thủ thủ hạ của hắn phản kích.



"Ta… ta.. sao lại có thể chết bởi…. những mũi tên này…" Trì Khắc bị mười mấy mũi tên đâm xuyên qua lưng, không cam lòng mà thống ngâm một trận, ngã người khỏi ngựa mà chết.



Đầu tiền là Bảo La hoàng tử, tiếp đó là Trì Khắc Tướng quân. Không nhiền lắm tàn binh bại tướng Thiên Vũ đế quốc sau bị đồ sát còn sót lại, tất cả đề khẩn trương kinh hô, càng thêm không có lòng chiến đấu, rệu rã lôi thân hình, chỉ nhắm hướng Bỉ Luân nguyên soái bên kia mà cố chạy.



Song, sự thật vĩnh viên tàn khốc. Bị thành viên Tư Lược đoàn sao một hồi truy sát, khi bọn chúng thấy được quân đội của Bỉ Luân, thì chỉ còn lại vài trăm người!



"Cái này.. cái này.. đây là bại binh của chúng ta sao? Hoàng tử điện hạ đâu?? Trì Khắc tướng quân đâu??" Bỉ Luân nhìn về phía đông thấy Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn đang truy kích mấy trăm binh tướng bên mình, cả người chấn động.



Phí Đức, Phỉ Long cùng tất cả binh tướng lưỡng quốc đã thấy tình hình ở phía đông, ai cũng giật mình không nghi. Bọn chúng không thể tưởng tượng được lúc trước Tư Lược đoàn bị truy kích, giờ đây lại triển khai đồ sát!



"Nguyên soái, nguyên soái, Bảo La hoàng tử và Trì Khắc tướng quân đều bị đám ác ma giết chết. Mong ngài nhanh báo thù cho bọn họ, oa…" Một gã đại đội trưởng cấp quan trong đám tàn binh bại tướng còn sót lại, dùng tất cả khí lực bình sinh, nhìn phía Bỉ Luân nguyên soái mà hét to, cuối cùng cũng bị tử đạn của hỏa thương bắn trúng đầu, ngã xuống đất bỏ mình!



"Cái gì?! Bảo La hoàng tử và Trì Khắc tướng quân đều bị giết??"



Bởi vì vừa mới giao chiến, khi song phương giật mình về tình hình phía đông, không ít như thanh âm thảm sát nhỏ vang lên. Bởi vậy thanh âm của tên đại đội trưởng kia, Bỉ Luân cùng một ít binh tướng xung quanh nghe đang đứng trong trung tâm không thể nghe rõ ràng, đều trợ mắt há mồm, đồng thời không tưởng địch quân còn có sa mạc thương thủ cùng địa tinh hỏa thương nhiều như vậy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn



"Bảo La hoàng tử bị giết… Ta … ách… phốc.." Nghe xong hung tinh, Bỉ Luân có tim vốn không tốt, liền bị đả kích lớn đến nỗi phun một ngum máu rồi ngất đi. Chúng binh tướng xung quanh y thấy vậy đều hoảng lên, kinh hô bao tin Bảo La hoàng tử bị biết, rồi mang y hướng về phía nam mà rút đi.



"Lôi Ân rốt cuộc từ địa phương nào mà lấy được địa tinh hỏa khí nhiều như vậy??? Hắn đã giết chết Bảo La – Cách Nhĩ Cáp Đặc???" Phí Đức nghe tiếng kinh hô của địch binh đang hoảng loạn, nhình sa mạc thương thủ trong tay cầm địa tinh hỏa pháo, trong lòng cực độ bị rúng động, rồi hạ lệnh cho các kỵ sĩ đoàn rồi thành phản kịch địch nhân. Bảo La bị chết trận, Bỉ Luân hộc máu hôn mê, cái tổn thất nặng nề của địch nhân này là thời khắc tốt nhất, y tất sẽ không bỏ qua.



Địa tinh hỏa thương… đáng hận a. Lôi Ân rốt cuộc được mấy cái cẩu vận, lại lập được đại công như vậy.. Phỉ Long nhìn Tư Lược đoàn phía đông, trong lòng quả thật với Lôi Ân vừa hận vừa đố kị.



Diệp Phong thấy nguyên soái địch quân hộc máu bất tỉnh, bối rối phả lui, các kỵ sĩ đoàn ra khỏi Bố Cát thành phản kích địch binh, trong lòng biến Thiên Vũ đế quốc lần này đã thảm bị, đang suy nghĩ về tưởng thưởng của quốc vương, không nhịn được lộ ra nụ cười đắc ý. Hắn bảo thành viên Tư Lược đoàn không cần liều mạng nữa, cứ để ý một chút là được, nhân cơ hội mà thu nhặc chiến lợi phẩm trên mặt đất….



Không còn nghi ngờ gì, lần này Diệp Phong đã lập một chiến công hiển hách cho Mạt La đế quốc, không biết hắn sẽ được tưởng thưởng gì đây?