Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 185 : Bạch Si Hoàng Đế Dữ Tham Lam Lưu Manh
Ngày đăng: 14:19 18/04/20
"Ông trời ơi, ta như thế nào lại xúi quẩy như vậy? Sao lại thích giễu cợt ta như thế này. Lần trước còn có điểm may mắn. Lần này phải nên gọi là gì đây? Mẹ kiếp, đều do cái tinh thạch đáng chết kia. Ta, mẹ nó, đừng có trách ta khi gặp được ngươi!"
Ánh nắng hoàng hôn đang chiếu trên mặt biển mênh mông. Diệp Phong chỉ có thể dùng kiểu bơi chó, nét mặt buồn bực khi đang bơi trên biển, nhìn cái viên tinh thạch trong tay, miệng mắng chửi không ngừng!
Hôm nay là ngày thứ ba tên gia hỏa và Oánh rời khỏi Khố Ni Nhĩ quần đảo. Cách đây khoảng năm thì thần, hắn cùng Oánh ở núi Lạp Địch thuộc vùng duyên hải tây bộ của Tác La Tư đại lục, hứng trí đem hết một lượng lớn châu báo đổ lên mặt đất, sau đó trổ tài nấu nướng, tổ chức ăn mừng thu hoạch lớn này. Kết quả là, ngoài ý muốn từ trong số châu báo này có một viên tinh thạch phát sáng, nhìn trông giống truyện tống thủy tinh!
Việc bất hạnh đã xảy ra, Oánh bởi vì tò mò, không chờ Diệp Phong ngăn cản, đã khai quan tinh thạch trong tay nàng, là phát động năng lực truyền tống của tinh thạch, đem hắn dịch chuyển đến giữa đại dương mênh mông này!
Viên tinh thạch có xuất xứ từ phương tây luyện kim thuật sĩ, bình thường có một đôi, để thiết lập truyện tống điểm. Nếu chỉ sử dụng một cái, hiệu quả cũng giống như truyện tống quyển trục… Ha ha, giờ phút này, Diệp đại sắc lang lại gặp hậu quả, không biết dịch chuyển đi đâu. Bất quá lần này hắn không có may mắn như lần trước, vừa nhìn chỉ là đại dương mênh mông…
Trong khi Diệp Phong đang buồn bực lúc này, Oánh tại núi Lạp Địch đã khóc rất nhiều. Bởi vì nàng đã nhìn thấy Diệp Phong gan to luôn lạc quan, lại lộ ra thần sắc khẩn trương, rồi trước mặt nàng biến mất vô tung, rất lâu không có quay lại. Nàng hiểu được rằng nàng không thể thay đổi được sự thật, trong lòng rất lo lắng cho Diệp Phong đã biến mất, thầm mắng mình thật phá hoại. Nàng quyết tâm nhất định phải tìm được Diệp Phong, dù phải cầu xin gia gia vận dụng thế lực của gia tộc của không tiếc…
Nếu nói về việc không vui của Diệp Phong và Oánh lúc này, cũng không bằng được đám cường giả tham lam thất sắc linh châu ở Khố Ni Nhĩ quần đảo, đã từ trong miệng đám oán linh, biết được Diệp Phong và Oánh đã trộm mang thủy tinh thánh thụ đi, hiện giờ không nhẫn nại được, rời khỏi quần đảo tìm kiếm bọn bọ!
Đám thủ hạ oán linh của Cát Lôi Mỗ không chỉ thống khổ vì mất đi ma thạch và thủ lĩnh, lại còn bị đám cường giả đánh cho tiết giận, bị tiêu diệt hoàn toàn!
"Hoàng… thiếu gia, phía trước hình như có một nam nhân đang bơi!"
"Ha ha ha, thuyền hải tặc đến bắt hoàng đế? Cái này, mẹ nó, thật là có ý tứ. Tên bạch si hoàng đế rất giống với lão tử, nếu hắn có chuyện… hắc hắc… hắc hắc.." Diệp Phong ra vẻ nghe lời đi theo Chu Ngọc Long, hai con mắt giảo hoạt không ngừng đảo qua đảo lại, trong đầu một ý niệm xấu xá lại hiện ra.
Tốc độ của thuyền hải tặc rất nhanh, chiếc thuyền lớn của Chu Ngọc Long căn bản không bằng. Chẳng bao lâu, nó bị thuyền hải tặc đuổi kịp, nhất thời làm hắn rất lo lắng, cuống quít thúc giục hộ vệ mau truyền lệnh tăng tốc thêm. Diệp Phong ở bên cạnh đang bình tĩnh quan sát, trong lòng không ngừng cười thầm!
"Người trên thuyền đối diện nghe đây, lập tức dừng thuyền lại đầu hàng, nếu không ta ném các ngươi làm mồi cho cá!" Sáu chiếc thuyền hải tặc tạo thành trận thế bao vây, đem chiếc thuyền lớn vào trong trung tâm. Một đám lâu la hải tặc khoa trương la lớn.
"Hỗn đản, các ngươi biết là đang định cướp bóc ai không? Là hoàng đế bệ hạ của Thần Châu đế quốc. Các ngươi tiểu mao tặc này quả thực là quá vô lễ!" Trên boong thuyền, một đám hộ vệ trì kiếm chỉ về phía đám hải tặc, tức giận quát lớn.
"Ha ha ha, con mẹ ngươi, đừng tưởng dùng cái danh là hoàng đế lão nhân, cái này lão tử không thích. Các huynh đệ, lên, giết hết con mồi, chiếc thuyền xa xỉ này là của chúng ta!" Một gã trung niên thô kệch với bộ râu ngắn màu đen, trong tay là một cây búa lớn, đứng ở trên boong thuyền của chiếc thuyền ở phía bên phải, khinh thường cười to ha ha ha.
"Giết…" Chúng lâu la hải tặc vừa nghe xong mệnh lệnh của gã trung niên thô kệch, lập tức hưng phấn la lớn, xuất ra các loại công cụ, hướng về phía chiếc thuyền lớn, rồi triển khai tẩy kiếp đồ sất. Hộ vệ của Chu Ngọc Long mặc dù có bản lĩnh không tồi, nhưng cũng không có biện pháp chống lại một lượng lớn hải tặc quần công, lần lượt đều bị giết thảm thương!
"Làm sao đây, làm sao đây, chẳng lẽ trẫm phải chết trong tay của đám hải tặc ư. Không, không, trẫm không muốn chết…" Chu Ngọc Long thông qua cửa sổ nhìn đám hải tặc giết chết hộ vệ của hắn, lo lắng đi tới đi lui trong khoang tàu, trong lòng rất hối hận cho chuyến du hành đến quy đảo lần này!
"Thật là một tên phế vật. Ngươi làm hoàng đế, đơn giản là lãng phí. Hay là đem tặng toàn bổ giang sơn mỹ nhân cho lão tử hưởng thụ đi. Ha ha ha.." Diệp đại lưu manh nhìn Chu Ngọc Long đang lo âu, trong lòng cười xấu xa, chuẩn bị ra tay!