Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 190 : Câu tâm đấu giác,mĩ diễm thái hậu

Ngày đăng: 14:19 18/04/20


"Hứa tướng quân, ngài có phái hiện không, hoàng thượng tựa hồ như có chút khác thường!" Rời khỏi long điện, đang đi trên đường, hộ bộ thượng thu Chu Cường nhìn tể tướng Hứa Sơn phía bên phải, nghi hoặc thì thầm.



"Ân, phỏng chừng hoàng thượng lần này ra biển, khẳng định là đã gặp việc gì. Nếu không sẽ không đột nhiên thay đổi như vậy. Ngài cũng đừng lo lắng, đợi ta phái người kiếm hoàng hậu để hỏi rõ!" Hứa Sơn nhẹ nhàng vuốt râu, rồi đáp lại một cách sâu sắc.



Chu Cường cùng chúng quan viên thuộc đảng của tể tướng nghe tể tướng đại nhân nói, tất cả đều gật đầu cho là có lý, cũng không có tiếp tục nhiều lời. Hoàng thượng đã để cho hoàng hậu thị tẩm (phục vụ trên giường), cái này đối với đảng phái của bọn họ là chuyện tốt.



Ở phía sau không xa đám quan viên thuộc đảng phái của tể tướng, giống như vậy, đám quan viên thuộc đảng phái của nguyên soái, cũng đều vây quanh lão nguyên soái Lý Nghị, nhỏ giọng nghị luận việc khác thường của hoàng thương hôm nay.



"Nguyên soái, hoàng thượng đêm qua khác thường đã lưu hoàng hậu lại để thị tẩm. Có được mối quan hệ với hoàng hậu, sợ rằng hắn sẽ thiên về phía đảng phái của tể tướng. Cái này đối với chung ta thập phần bất lợi. Ngài đã chuẩn bị xử lỷ ra sao?" Binh bộ thượng thư Triệu Vô Úy cao gầy, tướng mạo tầm thường, đi phía sau của Lý Nghị mà cung kính hỏi.



"Triệu đại nhân yên tâm, hoàng thượng bây giờ không có thực quyền. Mặc dù hắn có thể thiên về phía đảng phái của tể tướng, chúng ta cũng không có tổn thất nhiều gì. Bây giờ quan trọng nhất chính là để hoàn thượng ra lệnh toàn lực chinh phạt loạn quân ở phương bắc. Đừng quên chúng ta nắm một nửa binh quyền của đế quốc, cũng như cái kế hoạch lớn kia!" Lão nguyên soái Lý Nghị hừ lạnh một tiếng, rồi nhàn nhạt nói, trong mắt tràn ngập sự tự tin!



Bên trong Long Tường cung, sau khi được hoàng thượng sủng hạnh, hoàng hậu nương nương Hứa Lâm lòng vô cùng ngọt ngào không có nghe lời dặn của hoàng thượng lúc rời cung, là phải nghỉ ngơi trên giường, mà đã thay một bộ trang phục màu trắng sạch sẽ vô cùng đoan trang, rồi truyền lệnh cho ngự trù phòng chuẩn bị điểm tâm cho hoàng thượng. Đồng thời nàng cũng phái cung nữ thân tín thông tri cho phụ thân tin tức vui, ngoan tật của hoàng thượng đã được chữa khỏi!



Diệp Phong vì vấn đế của nam man đế quốc và loạn quân phương bắc, khiến cho rất buồn bực, bãi giá trở về Long Tường cung, cũng không để thái giám truyền báo hoàng hậu ra nghênh đón, mà trực tiếp đi vào. Tiểu Thuận Tử thấy người chủ mới có chút mất hứng, trên đường không dám mở miểng nịnh bợ, chỉ cứ lẳng lặng đi theo.



"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!" Hoàng hậu đang ngồi ở trên trường y ở tại đại sảnh của Long Tường cung, thấy hoàng thượng với sắc mặt không tốt đi vào đại sảnh, vội vàng buông chén trà xuống, rồi quỳ xuống thi lễ. Cung nữ đứng trong sảnh cũng tự nhiên lần lượt quỳ xuống!




Phong tình vạn chủng, mỹ lệ động lòng người. Lưu manh hoàng đế nhìn Lưu Khiết cười mỹ lệ, trong đầu nhanh chóng đưa ra đánh giá, miệng cung kính cùng hoàng hậu đáp lại, rồi thỉnh Lưu Khiết ngồi lên trường y ở đại sảnh.



Sanh mẫu của Chu Ngọc Long mất sớm, bởi thế Lưu Khiết không có quan hệ thân sanh mẫu tử. Giữa hai người rất có ít tình mẹ con, chỉ là danh xưng thôi. Lưu Khiết ngồi trên trường y nhìn hoàng hậu đứng bên trái, cùng với Diệp Phong đang ngồi bên phải để tiếp đãi, cười hỏi: "Hoàng thượng, nghe nói ngài đêm qua để hoàng hậu ở lại thị tẩm, có phải là bệnh tình đã chuyển biến tốt chăng?"



Diệp Phong tận lực áp chế nhìn Lưu Khiết không để lộ ra ánh mắt hóa sắc, từ từ trả lời: "Tạ thái hậu quan tâm, lần xuất hải này, trẫm gặp một vị lão thần tiên, nói trẫm là nhất quốc chi nhân, không thể mang bệnh mà du sơn ngoạn thủ không để ý đế triều chánh, rồi giúp trẫm chữa trị ngoan tậ, và dạy cho trẫm một bộ võ công tự vệ, muốn trẫm dùng hoàng quyền tạo phúc cho bách tính!"



"Lão thần tiên??" Lưu Khiết nghe hắn nói xong, mày nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng lại lập tức ra vẻ tin tưởng mà nói: "Không nghĩ được rằng hoàng thượng lại có thể gặp được thần tiên trong truyền thuyết. Chân mạng thiên tử quả nhiên không ai có thể so sánh. Ai gia rốt cuộc không cần phải lo lắng về vấn đề nối dỗi. Đáng ăn mừng, thật đáng ăn mừng!"



"Nữ nhân này không đơn giả a…" Diệp Phong vẫn chú ý đến Lưu Khiết đại mỹ nhân này, tự nhiên thấy được tia nghi hoặc trong mắt của nàng, trong lòng âm thầm kinh hãi, miệng thì cung kích bồi tiếu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn



"Hoàng hậu, bây giờ thân thể của hoàng thượng được khang phục, khanh cũng không nên chiếm ngài làm của riêng. Hãy để cho những tỷ muội còn là một ít cơ hội!" Lưu Khiết nhìn Hứa Lâm mỉm cười nói, ý tứ rất rõ ràng, chính là không muốn để hoàng được một mình được đắc sủng, để tránh cho đảng phái của tể tướng có chỗ dựa là hoàng thượng, mà phá hư thế cục trong triều hiện tại.



"Vâng, thần thiếp nghe lời dạy của thái hậu!" Hoàng hậu mỹ lệ mỉm cười ứng thanh, tâm trạng cũng không lo lắng về lời của thái hậu. Nàng sớm đã quen cùng Lưu Khiết và hai vị hoàng phi kháng minh tranh ám đấu.



Lưu Khiết hôm nay đến gặp hoàng thượng chính là muốn biết vấn đề việc hoàng hậu thị tẩm. Bây giờ biết ngoan tật của hoàng thượng đã khang phục, tính tình và thái độ cũng chuyển biến nhiều, lý do nói là gặp thần tiên khiến nàng khó có thể tin được. Nàng nghe hoàng hậu ứng thanh xong, cũng không biết nói gì nữa, rồi được Diệp Phong va hoàng hâu tiễn, mang theo nghi vẫn rời khỏi Long Tường cung, chuẩn bị quan sát thật kỹ hơn. Còn về vấn đề loạn quân phương bắc và nam man đế quốc, nàng không muốn xen vào, chỉ yên lặng mà tọa sơn quan hổ đấu!