Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 193 : Kiếm thuật kinh địch, lưu manh sát thủ
Ngày đăng: 14:19 18/04/20
Bọn tùy tùng của quan viên đến hỗ trợ trong đại sảnh đều xông lên, Vương Mãnh đang cùng Trần Viễn Sơn chém giết, trong lòng biết nếu không lập tức giải quyết mục tiêu, chính mình và mọi người chắc chắn phải chết, vì vậy thay đổi đấu pháp, liều mạng bỏ qua công kích, dùng tuyệt chiêu "Linh xà thổ tín" nhắm vào Trần Viễn Sơn. Nhuyễn kiếm theo cánh tay phải của gã rung động, hình thành một mũi kiếm nhọn như con rắn dài, nhanh chóng xoay tròn, từng đạo bạch mang kiếm khí bắn ra tua tủa như tên nhọn, từ trong miệng rắn thoát ra, bắn về phía Trần Viễn Sơn.
"Ha ha ha, Vương Mãnh, chiêu Linh xà thổ tín này của ngươi vô dụng với lão tử, xem bổn đốc thống tiễn ngươi đi đoàn tụ với thê, nữ!"
Trần Viễn Sơn thấy Vương Mãnh sữ dụng tuyệt chiêu, miệng ha ha cười to khinh thường, tay phải nâng ngũ xích cương đao lên quá đầu, thi triển ra tuyệt kĩ sát nhân "chiến tương tam liên trảm", đao kình màu trắng hùng hậu mênh mông, theo sự vung múa của cánh tay phải, một trên, một trái, một phải, chia làm ba đường, gầm lên chém về phía Vương Mãnh!
"Oanh..."
Đao kình mênh mông cùng kiếm khí bắn tới chạm vào nhau, sinh ra tiếng nổ ầm ĩ, khí lưu tràn ngập, kiếm khí của Vương Mãnh không địch lại đao kình của Trần Viễn Sơn, bị oanh kích trực diện, mặc dù có kình khí hộ thể, nhưng vẫn bị trọng thương trí mạng!
"Thiên đạo bất công... thiên đạo bất công.. hự..." Vương Mãnh lúc sắp chết, trong đầu nghĩ đến thê, nữ bị gian sát đến chết, trong lòng tràn ngập oán hận thê lương gầm lên, cuối cùng hộc ra một ngụm máu, ngã xuống bỏ mình!
"Sư phụ!!!" Bọn đệ tử của Vương Mãnh thấy gã chết thảm, nhất thời phát ra trận trận tiếng gào bi thảm, tựa hồ đã nổi điên, lao về phía Trần Viễn Sơn, muốn báo thù rửa hận cho vị sư phụ đã dưỡng dục họ!
"Ha ha ha, bọn phế phẩm các ngươi căn bản không xứng cùng đốc thống đại nhân giao thủ, đi chết đi!" Tùy tùng của Lý Minh, cùng với tùy tùng của bọn quan viên đến hỗ trợ, thấy Trần đốc thống đã giết đầu lĩnh của thích khách, đều ha ha cười to, ngăn chặn toàn bộ đệ tử của Vương Mãnh, lạnh lùng dùng loạn đao giết hết!
"Hừ, một đám phế vật không biết lượng sức!" Lý Minh vẫn lẳng lặng ngồi xem, thấy toàn bộ thích khách đều bị giải quyết. Nhìn những thi thể trên mặt đất, khinh thường hừ lạnh một tiếng, làm ra một bộ đang rất có phong độ, đi tới trước Mộ Dung Linh và Sở Hồng, mỉm cười nói: "Tiết cô nương, Lam lão bản, mang loại phiền toái này đến cho các nàng, thật sự là xấu hổ. Tất cả tổn thất hôm nay đều tính lên ta!"
"Ai yêu, Lý thiếu xem ngài nói kỳ vậy, địa phương của chúng ta xuất hiện thích khách. Ngài không trách tội đã là khai ân rồi, sao còn dám đòi ngài bồi thường chứ!" Sở Hồng phong tao nói khách khí, phất tay ra hiệu bọn người làm trong kĩ viện, để chúng rửa sạch hiện trường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Thật lợi hại, quá mạnh, đây là đối quyết mạnh nhất mà trong đời ta từng thấy. Vô danh sát thủ, giang hồ lại xuất hiện sát thủ cường hãn thế này sao? Chủ nhân nào dùng tiền mua được hắn đều có phúc rồi!" Những người hiểu biết trong đại sảnh, nhìn Trần Viễn Sơn nằm trên đất, sinh ra một trường nghị luận sôi nổi.
"Thiếu gia, ngài đã giải quyết mục tiêu rồi?" Một góc tường kín đáo tại hậu viện Dục Tiên lâu, Tiểu Thuận Tử thấy thiếu gia xuất hiện, lập tức đi ra cung kính hỏi.
Diệp Phong nghe vậy đang định trả lời, hai người vận hắc y bịt mặt, lại đột nhiên từ nóc Dục tiên lâu nhảy xuống, cầm kiếm đứng phía sau hắn, xem thân hình đường cong lả lướt, chắc là hai nữ nhân!
"Giết người rồi muốn bỏ chạy, trên đời không có sự việc tiện nghi như thế!" Mộ Dung Linh dùng khăn đen che mặt ngọc, cầm kiếm nhìn Diệp Phong nói nhàn nhạt, tâm trạng thì rúng động trước. Thực lực của thanh niên trước mắt, nàng vốn tưởng rằng sau khi cải trang trở về có thể dễ dàng bắt thanh niên này, lại không nghĩ rằng Trần Viễn Sơn lại có thể thua dưới kiếm của thanh niên này nhanh như vậy.
"Hương thơm thân thể thanh nhã lắm. Hắc hắc, không nghĩ được Tiết cô nương cũng là cao thủ giang hồ, thật sự là một phát hiện bất ngờ thú vị. Hôm nay quá muộn rồi, không có công phu đùa với các nàng, hôm nào nhất định đến tìm Tiết cô nương cộng độ xuân tiêu, ha ha ha..."
Đối với cực phẩm mĩ nhân nhi, tên gia hỏa Diệp Phong trước giờ vẫn thập phần quan tâm, gặp một lần sẽ không quên. Tại đại sảnh hắn đã rất thích mùi hương trên người của Mộ Dung Linh cùng với cặp mắt phượng câu hồn của nàng, bây giờ ngửi thấy múi hương và nhìn vào cặp mắt phượng của Mộ Dung Linh, lập tức nhận ra, tâm trạng vừa nghi hoặc lại đồng thời sắc tâm nổi lên. Nhưng nghĩ đến Hoàng vệ quân đốc thống đã chết, hắn cần phải tình toán vấn đề thu tóm binh quyền, chỉ đành mở miệng hắc hắc cười dâm, tay trái chụp lấy vai Tiểu Thuận Tử, chân thi triển Tiêu diêu càn khôn bộ, nhảy lên nóc nhà bên phải, như thuấn di nhanh chóng triệt thoái, chuẩn bị ngày sau quay lai nghiên cứu tuyệt sắc ca cơ này!
"Đáng giận, tên hỗn đản này!" Mộ Dung Linh thấy tốc độ cự nhanh của Diệp Phong, trong lòng biết hai người mình không thể đuổi kịp, trong đầu nghĩ lại lời nói vừa rồi của Diệp Phong, không nhịn được tức giận dậm chân mắng khẽ, thật sự không ngờ thân phận của mình bị nhận ra.
"Thiếu chủ, thực lực người này quá quỷ dị, chúng ta nên bẩm báo cho cung chủ, hơn nữa nghe khẩu khí của hắn tựa hồ sẽ còn trở lại, nên phòng bị sớm!" Sở Hồng nhìn thiếu chủ đang tức giận, cung kính nhắc nhở.
"Ai, biết rồi, chúng ta trở về đi, tên hỗn đản kia để lại một nớ lộn xộn, chúng ta còn phải thu dọn!" Mộ Dung Linh nghe vậy thở dài bất đắc dĩ trả lời.