Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 210 : phong diệp hào để đạt,lạp tháp lão đầu

Ngày đăng: 14:19 18/04/20


"Thấy rồi, nhìn thấy rồi, Đông phương Thần Châu đại lục, chúng ta rốt cuộc tới rồi. Lộ Lộ, chúng ta rốt cuộc chay tới Thần Châu đại lục trong truyền ngôn rồi..."



Thần Châu đại lục phương tây hải vực gợn sóng rực rỡ, Phong Diệp Hào phún ra nồng đậm khói đen từ xa xôi tây hải tới rồi, hết tốc độ di chuyển ngoài khơi. Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi, và Ái Lệ Ti trước sau cùng nhau bước tới, đồng thời đứng ở trên mũi tàu nhìn phương đông Thần Châu đại lục dần dần hiện ra trong mắt, nhịn không được phát ra tiếng hoan hô hưng phấn.



"Tìm được Thần Châu đại lục, thì có thể mỗi ngày nhìn thấy thiếu gia. Lộ Lộ tỷ sau này cũng không cần lén rơi nước mắt nữa!" U Nguyệt Nhi đầu buộc mã vĩ (tóc đuôi ngựa), thân mặc y phục xanh biếc, ngọc thủ đặt tại trên hộ lan trước mũi tàu, nhìn Lộ Lộ phía bên phải mỉm cười trêu chọc.



"Đúng vậy, còn muội cũng không cần thường xuyên năm mơ cầu thiếu gia về nhà, khiến cho chúng ta luôn bị muội nói mơ đánh thức, hì hì..." Lộ Lộ tay trái giữ lại mái tóc bị gió thổi loạn, kéo quần dài màu trắng bị gió muốn thổi bay, trong lòng nghĩ tới thiếu gia của nàng, trong miệng mỉm cười lên tiếng.



"Cái gì nha? Ta làm gì có nói mơ a, ta như thế nào không biết?" U Nguyệt Nhi bĩu môi phản bác lại Lộ Lộ. Lộ Lộ a a cười nói: "Bình thường người nói mơ, bị người vạch trần ban đầu cũng không chịu thừa nhận!"



U Nguyệt Nhi nghe vậy lè cái lưỡi thơm tho, làm mặt quỷ, quay đâu nhìn Ái Lệ Ti bên trái, nói sang chuyện khác: "Ti Ti, theo như lời thiếu gia, trung bộ Thần Châu đại lục, trên bờ hẳn là phía Tây Thần Châu đế quốc biên giới tiểu quốc Tây Sa. Thiếu gia nói đó cơ hồ đều là sa mạc, chắc chắn khó đi, chúng ta có hay không nên thay đổi chỗ lên bờ?"



"Tây Sa còn hơn Thần Châu, mặc dù là một tiểu quốc, nhưng bây giờ nếu bỏ qua nó tìm nơi khác lên bờ, khẳng định phải phí nhiều thời gian. Lôi Ân bên kia cần chúng ta hiệp trợ, phải nhanh lên chạy tới Thần Châu đế quốc. Đi Tây Sa đế quốc thôi, dù sao Đại địa kỵ sĩ đoàn của Thụy Ân đối với sa mạc hết sức rõ. Cẩn thận một chút hẳn là không có vấn đề!" Ái Lệ Ti trầm tư trả lời. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn



"Cũng đúng, xem ra đi Tây Sa đế quốc là đường tắt tốt nhất!" U Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút gật đầu lên tiếng. Lộ Lộ quay đầu nói: "Được rồi, chúng ta đi trước đem tin tốt nói cho Tĩnh Hương các nàng đi. Khiến cho các nàng cao hứng một chút!"



"Hảo a!" U Nguyệt Nhi mỉm cười gật đầu. Lộ Lộ nhìn Ái Lệ Ti thần sắc có chút mất mác, ôn nhu khuyên nhủ: "Ti Ti, ngươi không nên làm khó quá, chờ chúng ta nhìn thấy thiếu gia, chàng nhất định sẽ công khai danh phận của muội, sẽ không để cho muội ẩn núp Tĩnh Hương các nàng!"
Trường Nhạc đổ phường, nới đánh bạc lớn nhất trong Trường Nhạc thành, từng làm vô số đổ quỷ tang gia bại sản, cũng khiến cho không ít người may mắn trong một đếm trở nên giàu có.



Diệp Phong quần áo hấp dẫn, đích thực là một thiếu gia bại gia, thêm có người hầu Tiểu Thuận Tử. Hán tử ở cửa đổ phường, vừa thấy người như thế tới, lập tức lộ ra cung kính tươi cười, khách khách khí khí đưa hai người đi vào, trong lòng lại cười trộm lại tới thêm một tên đầu to.



"Cũng không biết là trùng hợp a, hay là có âm mưu. Diệp Phong cùng Tiểu Thuận Tử tiến vào đổ phường người đén người đi, nhìn một chút mấy bàn đánh bạc, lại phát hiện lão đầu vừa gặp ở tửu lâu, đang đổ xí ngầu. Mà cặp mắt hỗn trọc của lão đầu, từ khi Diệp Phong tiến đến, liền rời bản đổ, tập trung vào Diệp Phong.



"Hắc, xem ra lão nhân này có chút vấn đề..." Diệp Phong nhìn lão đầu, rất có hứng thú ôm ngực đứng ở tại chỗ không có đi tiếp.



"Thiếu gia, lão nhân này có điểm cổ quái, sợ rằng sẽ có chuyện." Tiểu Thuận Tử đứng ở bên phải Diệp Phong, nhỏ giọng nói thầm.



"Không cần lo!" Diệp Phong khẽ cười một tiếng, dẫn Tiểu Thuận Tử đi tới lão đầu, phía bên phải bàn đổ xí ngầu, ý bảo Tiểu Thuận Tử tùy tiện chơi, chính mình rất có hứng thú nhìn, đồng thời âm thầm quan sát lão đầu. Đánh bạc thắng thua đối với Diệp Phong mà nói, căn bản không có lực chú ý, nặng yếu nhất chính là tiêu khiển.



So sánh với lưu manh hoàng đế, thái giám xấu xa Tiểu Thuận Tử, đối với đánh bạc có thể nói là thập phần cảm thấy hứng thú, thấy chủ tử cho tự mình tùy tiện chơi, lập tức hưng phấn nhập cuộc.



Bên kia, lão đầu ngoại trừ đổ ra đại lẫn tiểu, chính là dùng đôi mắt nhỏ quan sát Diệp Phong, một bộ vẻ mặt tươi cười. Lấy bộ dáng này với bộ dáng lượm thượm, thật là tức cười.