Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 238 : Vô Sỉ

Ngày đăng: 14:20 18/04/20


Trong lúc Lưu Manh hoàng đế đang ôm ấp thưởng thức đôi tỷ muội xinh đẹp mỹ lệ thì cũng cùng lúc ấy, cá nhân vật nồng cốt của Tư Lược đoàn như Khải Đặc, Ai Đức, Lạp Phỉ Nhĩ đều thống lĩnh bộ thuộc thi hành theo kế sách của hắn mà tróc nã đồ sát hoàng đế của lục quốc đang trên đường trở về đế đô cùng với tất cả hộ vệ và tùy tùng của họ.



Sáng hôm sau, Lộ Lộ, Tĩnh Hương chúng nữ lần lượt tỉnh dậy, bọn họ không thấy Diệp Phong đâu liền phái hạ nhân đi tìm, nhưng rốt cuộc là tìm khắp cả Hành cung mà vẫn không thấy bóng dáng của hắn ở đâu. Điều đó đã khiến chúng nữ thắc mắc không nguôi, vì họ không rõ vì sao Diệp Phong lại đột nhiên thất tung như thế.



Thật tội nghiệp cho những mỹ nữ này một lòng lo lắng cho ái lang của mình, nhưng bọn họ không thể ngờ rằng, vào lúc này đây, Lưu Manh hoàng đế đại sắc lang lại đang gian dâm Lưu Khiết tỷ muội ở tại tẩm cung của Thái hậu.



"Hắc hắc…..đại mỹ nhân sao thế? Nàng đã dồn nén dục hỏa suốt hai mươi năm rồi mà vẫn chưa bạo phát lần nào sao? Trẫm cưỡi nàng cho hết cứng đầu luôn, có phục chưa?"



Trong suốt đêm Lưu Khiết tỷ muội bị tên hôn quân háo sắc kia gian dâm, thì bọn họ không ngừng nghe tiếng đám thị vệ ở bên ngoài nháo nhào chạy đi tìm kiếm hắn, ở bên cạnh là nàng giáo chủ mỹ lệ đang say ngủ, nhìn xuống dưới thì thấy hắn đang áp hạ thân vào giữa hai đùi ngọc của Lưu Khiết, còn miệng thì cười hắc hắc đầy vẻ dâm đãng, hai tay thì không ngừng sờ loạn trên người của mỹ nhân.



"Ngươi, ngươi vô sỉ…..đồ cầm thú….a…..đừng…..không muốn đâu….ngươi đừng sờ loạn lên nữa. Ta không được rồi…..xin….xin ngươi…..ta….ta phục rồi….." Lưu Khiết vốn đang căm hận Lưu Manh hoàng đế, nay nghe những lời đó thì trừng mắt mắng hắn, nhưng lại bị thủ đoạn của hắn khiến cho nàng chịu không được mà phải bật lên tiếng rên, và rốt cuộc cũng phải cầu xin hắn. Thật ra, việc bị Lưu Manh hoàng đế cưỡi suốt một đêm quả thật không phải là việc mà một nữ nhân bình thường có thể chịu nổi, vì vậy nếu cứ cứng đầu thì chỉ có tự chuốc lấy một kết quả không tốt mà thôi.



"Hắc hắc….chịu phục rồi sao? Ta còn muốn xem nàng có thể ngoan cố được bao lâu nữa đây. Nào, rên lớn lên nào. Hắc, cho dù là trinh phụ hay liệt nữ khi ở trước mặt lão tử đây thì cũng phải cúi đầu khuất phục ta nữa, huống hồ chi là một tao bà nương lâu ngày không được thỏa mãn như nàng?"



Diệp Phong thấy Lưu Khiết, người mà ai ai cũng muốn truy cầu mà không được, nay rốt cuộc đã chịu khuất phục mình, nên rất cao hứng và buông ra tràng cuồng tiếu. Sau đó hắn mới nâng đôi đùi ngọc của mỹ nhân lên và để chúng kẹp chặt lấy hông của mình, còn thân mình thì cúi xuống ôm chặt lấy Lưu Khiết, cuồng nhiệt hôn lên môi nàng, đồng thời cũng phóng xuất hết bao nhiêu tinh hoa vào địa đạo mỹ diệu của nàng.



"Sau này, hai tỷ muội nàng sẽ là tình nương bí mật của lão tử ta, nếu có thèm nam nhân thì cứ sai người đến thông tri với ta, bất tất phải dùng đến ngón tay nữa. Đừng bao giờ nuôi ý tưởng phản kháng đấy, trẫm không muốn hạ thủ vùi liễu dập hoa, huống chi các nàng lại còn phải gánh vác cả Lưu gia nữa."


Khải Đặc và Ai Đức nghe được lời ấy cùng với cử chỉ của Diệp Phong, lập tức minh bạch ý tứ của hắn, một mặt thì cố nén cười, một mặt thì ra hiệu cho đám Lôi Đình đao khách tháo khăn nhét trong miệng của sáu người bọn họ ra.



"Chu Ngọc Long, ngươi thật là một tên tiểu nhân bội tín bội nghĩa, đã nói là sẽ liên minh để cùng chống ngoại địch, nhưng ngươi lại bí mật phái người đến tập kích chúng ta. Ngươi không xứng làm nhất quốc chi quân!" Biên Hoang đế vương Mã Vô Cực vừa có thể mở miệng thì lập tức trừng mắt, lớn tiếng mắng chửi Diệp Phong.



"Con mẹ nó, con rùa đen này không biết chết là gì mà, ngươi cho rằng mình còn đang ở trên đất của Biên Hoang đế quốc hay sao? Dám ngang nhiên thóa mạ lão đại của ta? Mẹ nó…." Mã Vô Cực vừa chửi xong, năm người kia cũng định chửi theo vài câu, nhưng lại thấy Ai Đức trừng mắt, mắng như tát nước vào mặt Mã Vô Cực như thế nên chỉ đành im hơi, không dám lên tiếng nữa. Đã rơi vào tay người thì không nên tự chuốc nhục, đó mới là thông minh. Nguồn: https://truyenfull.vn



"Ài, kỳ thật bảy quốc chúng ta kết minh, quan hệ rất mật thiết. Các người phải nên biết rõ, ai nấy cũng đều muốn độc chiếm Thần Châu, giờ đây cần gì phải nói đến nhân nghĩa đạo đức chứ? So về thực lực, ta có thể sánh ngang với các ngươi, nhưng so về mặt thủ đoạn thì các ngươi còn kém ta xa, và cũng chính vì thế mà các ngươi mới có kết cuộc như hôm nay. Các ngươi chỉ có thể tự trách bản lãnh mình không bằng người mà thôi!" Diệp Phong cố làm ra vẻ cảm thán, lắc đầu thốt. Hắn vốn chẳng hề quan tâm đến sự cảm thụ của đối phương chút nào.



"Hừ, thật là đáng hận! Tên tiểu tạp chủng ngươi thật đáng chết…." Hoàng đế lục quốc vừa nghe xong lời của Diệp Phong thì trong lòng đều mắng thầm. Da Luật Minh Cơ thoáng suy nghĩ chốc lát, rồi cố nén giận hỏi: "Chu Ngọc Long, ngươi bắt sáu người bọn ta đến đây, rốt cuộc là có mục đích gì?"



"Chu Ngọc Long, nếu như sáu người bọn ta bị chết, vậy ngươi có biết hậu quả sẽ như thế nào không?" Nam Man hoàng đế Mạnh Đạt trừng mắt nhìn Diệp Phong, đồng thời cũng nhẹ giọng đề tỉnh hắn.



"Ha ha ha, lục vị hẳn là phải biết, nếu ta đã dám bắt chư vị thì đã không còn sợ gì nữa cả, và lại càng không sợ sẽ bị quân đội của chư vị xâm phạm. Còn nếu như chư vị đã muốn biết lý do tại sao ta lại bắt chư vị, vậy thì ta cũng có thể nói cho chư vị biết." Diệp Phong ngẩng cao đầu và cất tiếng cười dài, đôi mắt của hắn lạnh lùng nhìn sáu người, nhấn mạnh từng chữ: "Sáu người các ngươi tất cả đều phải chết!"



"Ngươi……." Bách Cổ hoàng đế Đoạn Hoành thấy Diệp Phong muốn tiêu diệt sáu người bọn họ thì trong long không khỏi chấn kinh, vội cuống quýt nói: "Chu Ngọc Long, giờ đây ngoại địch đang xâm phạm, ngươi mà tiêu diệt chúng ta rồi, tất Thần Châu sẽ bị đại loạn. Đến lúc đó thì tất cả mọi người đều trở thành vong quốc nô, vậy có đáng chăng?"



"Hắc hắc, lão tử đã dám giết các ngươi thì tất là đã có sẵn đối sách cho sau này. Các ngươi cứ yên tâm mà chết đi!" Diệp Phong ôm Lộ Lộ trong lòng và bật cười sảng khoái, đồng thời cũng ngầm biểu thị cho đám người Khải Đặc áp giải hoàng đế lục quốc đi, và cứ theo kế mà hành sự.