[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 112 : Lạc Khắc Đích Dã Tâm, Dâm Đãng, Điền Loa Dữ Áp Chủy

Ngày đăng: 03:25 07/09/19

"A, mẹ nó, mệt chết đi được. Lộ Lộ mau mang trà đến đây cho thiếu gia. Nguyệt Nhi, tới đây bóp chân cho thiếu gia nào. Hinh nhi, nàng cũng lại đây xoa bóp vai cho ta đi.” Đêm ngày thứ hai sau cuộc nổi loạn tại hoàng cung, Diệp đại đoàn trưởng phải lưu các thành viên của Tư Lược đoàn ở lại để bảo vệ Liên Na công chúa và Sa Nhã hoàng hậu, còn bản thân mình cùng với bọn Lộ Lộ ngũ nữ và Lạc Khắc được phủ vệ đưa về phủ tể tướng. Hắn vừa vào đến phòng đã ngã phịch xuống ghế, than mệt. Nhìn Diệp Phong mệt mỏi nằm trên chiếc ghế dựa, ngoại trừ Phỉ Phỉ đang cười khúc khích, thì Lộ Lộ, U Nguyệt Nhi, và Mộng Hinh tam nữ đều làm theo lời phân phó của hắn. Lộ Lộ mang trà dâng đến tận miệng cho hắn, U Nguyệt Nhi thì giúp hắn cởi giầy vớ và rửa chân cho hắn, còn Mộng Hinh thì đến sau lưng xoa bóp hai vai cho hắn. Tĩnh Hương như thường lệ không có để ý đến cái loại hưởng thụ này của hắn. Nàng âu yếm đến bên cạnh Diệp Phong và cũng giúp hắn đấm bóp đôi chân. Bởi vì hắn ra sức dẹp nội loạn trong hoàng thất, lập được đại công, nên nàng cực kỳ vui mừng. “Ái chà, thật là thoải mái a.” Diệp Phong hưởng thụ sự xoa bóp của U Nguyệt Nhi, Mộng Hinh, và Tĩnh Hương, trong lòng thấy khoan khoái mà kêu lên như thế. Hắn quay lại ra hiệu cho Lộ Lộ đem cây Thanh sảng tiêu hồn đến cho hắn hưởng dụng, rồi ngã dài trên ghế và cảm thấy thư sướng vô cùng. nl.Phỉ Phỉ đang ngồi tại chiếc bàn ở bên cạnh, tay chống cằm, mỉm cười quan sát Diệp Phong. Nàng nghĩ đến phụ thân đang ở tại tinh linh vương quốc xa xôi mà lộ ra thần sắc nhớ nhung. Thì ra nàng tinh linh mỹ nữ tinh nghịch này rốt cuộc cũng đã biết nhớ nhà rồi.kien Diệp Phong nghiêng đầu nhìn Phỉ Phỉ cười hì hì, vừa định mở miệng hỏi xem nàng đang nghĩ đến điều gì, thì đột nhiên Lạc Khắc tể tướng với thần tình vui vẻ, ánh mắt mở lớn đầy vẻ hưng phấn, bước vào phòng ngủ. Hôm qua tại hoàng cung xảy ra đại loạn, hẳn là đã khiến cho cư dân của đế đô hoang mang vô cùng. Lao Nhĩ bệ hạ giá băng, hiện nay chỉ còn lại Liên Na công chúa là người duy nhất thừa kế ngôi vị, nên Mạt La đế quốc bây giờ có rất nhiều yếu sự phải lo. Diệp Phong thấy Lạc Khắc tiến vào phòng liền nhớ tới cái đêm bình loạn, lão đã từng nói cơ hội tốt của Pháp Lôi Nhĩ gia tộc đã tới, chắc lần này lão đến là có liên quan đến việc đó, nên hắn ra hiệu bảo bọn Lộ Lộ ngũ nữ ra ngoài trước. Lạc Khắc đối với bốn nữ nhân của cháu mình và vị nữ tinh linh mà cháu mình chưa tới tay này rất có hảo cảm. Bọn họ là những tôn tức tương lai của mình, sẽ sinh ra những hài tử nối dõi tông đường cho Pháp Lôi Nhĩ gia tộc, vì vậy mà lão đối với bọn Lộ Lộ tứ nữ và Phỉ Phỉ đều rất tốt. Mà bọn Lộ Lộ tứ nữ cùng với Phỉ Phỉ đối với vị tể tướng tham lam ích kỷ này chẳng những là không có ác cảm gì, mà còn lại rất thân thiết nữa. Vì vậy, sau khi nghe Diệp Phong phân phó, ngũ nữ lập tức thi lễ với Lạc Khắc, rồi rời khỏi phòng ngủ. “Quai tôn, con có cái nhìn thế nào đối với cuộc thế trước mắt của đế đô?” Lạc Khắc tể tướng ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, nhìn vào tôn nhi đang nằm ngửa trên ghế mà hỏi. “Có cái nhìn thế nào à? Con từ hôm qua đến giờ vẫn chưa có thời gian nghĩ đến nó. Lão đầu tử, người mau nói xem thời cơ tốt của Pháp Lôi Nhĩ gia tộc đã đến là ý tứ như thế nào đây?” Diệp Phong nhẹ nhàng phả ra vài ngụm khói, đồng thời hỏi ngược Lạc Khắc. “Hiện nay việc trọng yếu nhất là lo lắng tang sự cho Lao Nhĩ bệ hạ và phần đông thành viên của hoàng thất, sau đó phải suy tôn Liên Na công chúa lên kế vị. Chỉ là nếu để cho vị công chúa không hiểu chút chánh sự nào mà lên ngôi nữ vương thì sợ rằng sẽ có nhiều kẻ phản đối. Chúng ta phải lập tức chấn áp các thế lực phản đối, để cho Liên Na công chúa đăng cơ thuận lợi. Đến lúc đó, chỉ cần tôn nhi tỏ ra một chút phong độ để tới tay được nàng, như vậy thì Mạt La đế quốc có khác nào là vật nằm trong túi của Pháp Lôi Nhĩ gia chúng ta đâu?” Thần tình Lạc Khắc rất hưng phấn, nói ra hết những toan tính đắc ý trong lòng. “Hắc hắc, có phải người muốn con trở thành thân vương không? Mặc dù điều đó có điểm giống như là làm một tên tiểu bạch kiểm, nhưng nếu được cùng nữ vương hảo hảo thì….” Diệp Phong nghe vậy thì không khỏi nổi lên ý tưởng đảo điên loan phượng với nữ vương, bất giác không nhịn được mà bật lên một trận cười hàm chứa ẩn ý đen tối, trong lòng thầm nghĩ: “Trong thời kỳ Lao Nhĩ bệ hạ còn sung sức mạnh khỏe, trong nước chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng một khi Liên Na lên kế vị rồi, e rằng các công thần tại biên giới sẻ ủng binh tự lập, những quốc gia tiếp giáp thế nào cũng có hành động. Ngoài ra, lại còn thất đại quân đoàn ở các tỉnh đông bắc và tây bắc do Chiêm Mỗ Tư gia thống lĩnh, nếu không thu hồi binh quyền trở về, thì dù ta có ngồi được cái ghế thượng thủ của Liên Na, e rằng Mạt La đế quốc cũng không hoàn toàn thuộc về Pháp Lôi Nhĩ gia tộc a!” “Ha ha, với năng lực của Tư Lược đoàn hiện nay, chúng ta vốn có thể khiến cho Chiêm Mỗ Tư gia tộc biến mất hoàn. Chỉ cần con với Liên Na công chúa thành công thì……” Lạc Khắc nghe lời của tôn nhi mình, trong lòng thập phần cao hứng, vừa gật gù tán thưởng, vừa buông tràng cười sảng khoái, còn trên mặt thì lộ ra thần sắc giảo hoạt phi thường. “Hắc hắc, lão đầu đang có tính toán gì đó? Hà, vậy cũng tốt. Chiêm Mỗ Tư gia tộc là tử đối đầu với chúng ta, đích thật là không nên lưu lại…..” Diệp Phong nhìn thấy thần sắc giảo hoạt của Lạc Khắc thì cũng lộ ra nụ cười âm trầm. Nếu luận về phương diện âm mưu quỷ kế để hại người, thì hai người này đúng là đại đại cao thủ! Lạc Khắc nhìn thấy nụ cười âm trầm của tôn nhi, liền bàn thêm chi tiết một lúc nữa, rồi nhắc nhở: “Trước mắt, đây chính là thời điểm mà Liên Na công chúa và Sa Nhã hoàng hậu cần sự an ủi nhất. Con hãy thường xuyên đến hoàng cung để an ủi công chúa, luôn tiện hãy gây chút ấn tượng tốt cho hoàng hậu, nhớ đó!” “Yên tâm, yên tâm! Con đang nóng lòng thu phục nàng nữ vương lão bà này rồi đây. Hắc hắc, trước khi tới tay, con đã lập biết bao công lao rồi, đợi đến khi nàng đăng cơ thành công thì cũng có thu hoạch rồi!” Quyền lợi vĩnh viễn là một điều tốt. Tuy Diệp Phong chán ghét việc xử lý quốc gia, nhưng hắn lại rất thích có được quyền thế và hưởng thụ cuộc sống. Khi nắm lấy được đại quyền, ngoài việc trinh chiến sa trường ra, thì Lạc Khắc đều có thể xử lý được tất cả những việc khác. Hắn chỉ có việc tiếp tục phát triển về mặt quân lực và hưởng thụ nhân sinh, ha, thật là sảng khoái! Chỉ cần nghĩ tới việc nàng nữ vương được vạn dân kính ngưỡng có thể khuất phục dưới thân hắn, thì đã khiến cho dục hỏa của hắn dâng trào rồi. Đến giữa trưa, Sa Nhã hoàng hậu cũng vừa tỉnh lại, đang định tự hủy mình thì cũng may là có công chúa Liên Na đã quỳ sẵn tại đó, hết lòng khuyên can. Nàng khóc kể rằng hiện nay hoàng thất không còn bao nhiêu người, ngoài tử tội Đan Ni đang bị cầm tù ra, thì chỉ còn có hai mẫu nữ họ, nên xin bà đừng buông xuôi. Sa Nhã hoàng hậu lúc này vừa bi thống vừa bất nhẫn nên đành bỏ ý định tự hủy mình. Bà không muốn để cho nữ nhi một mình đối diện với sự tang thương quá lớn này, và mặt khác là bà cũng phải nghĩ đến cho vận mệnh của Mạt La đế quốc trong tương lai nữa. Đối với sự việc nghiệt ngã đã xảy ra, Sa Nhã hoàng hậu thật không dám kể cho Liên Na biết, sợ nàng sẽ không tiếp nhận nổi, và cũng sợ rằng bản thân sẽ không còn mặt mũi để đối diện với nàng, nên bà chỉ có thể chôn dấu kỹ việc đó tận đáy lòng, và âm thầm chịu đựng sự thống khổ ấy. nl.Việc hoàng thất loạn luân vốn dĩ là đã từng xảy ra tại nhân tộc đế quốc, thú nhân vương quốc, tinh linh vương quốc, và dực nhân vương quốc. Những sự việc như thế này không phải là khan hiếm, nó thỉnh thoảng vẫn xảy ra và được truyền đi khắp nơi. Nhưng một khi sự tình được truyền bá ra ngoài, thì nó sẽ gây ra một sự đả kích rất lớn đối với đương sự. Diệp Phong biết rõ điều đó nên đã hạ nghiêm lệnh cho các thành viên của tinh linh trung đội, nhất định không thể tiết lộ cho bất kỳ ai biết, và phải xem như là việc đó chưa hề xảy ra.kien Trải qua sự kinh biến tại đế đô, Diệp Phong chỉ đành phải hủy bỏ kế hoạch ban đầu của hắn, vốn là muốn thông qua Truyện Tống Trận tại đông bắc và tây bắc để đi đánh du kích lãnh thưởng. Giờ đây hắn phải cải biến kế hoạch, cùng Lạc Khắc thương nghị lại cho những hành động sắp tới, tất cả đều là vì những thu hoạch và lợi ích lớn hơn gấp nhiều lần. Đêm qua, các thành viên của Tư Lược đoàn thừa dịp thanh trừng phản loạn, đã nương theo hắc phong cuồng sa mà thâu trộm một đám bạch điêu bị bất tỉnh, rồi vận chuyển về cho Tư Lược đoàn. Bởi vì bạch điêu kỵ sĩ đại đội đang cần tăng cường số lượng. Khi mà bọn họ trên đường trở về, cũng đã “thuận tay” thu tóm luôn một số chiến lợi phẩm. Lúc này, hai vị đoàn trưởng phu nhân tương lai là Tĩnh Hương và Mộng Hinh đã thông qua Truyện Tống Trận mà ly khai ngọa thất, để trở lại trú địa bí mật. Cả hai đều bận rộn với các việc làm do tình lang giao phó. Tĩnh Hương xem lại các chiến tích của tình lang tại đế quốc, đã nhận ra bản thân nàng đã vì đế quốc mà chiếm tiện nghi của hắn không ít rồi, nên đối với những việc thu giữ chiến lợi phẩm, nàng đã mắt nhắm mắt mở không nhắc tới, chứ không lải nhải dài dòng như trước kia nữa. Kỳ thật, thời gian gần đây, nàng cũng phát hiện ra bản thân mình từ sau khi đi theo tình lang, đã dần dần thay đổi hẳn tính cách của mình. Trước kia, nàng thường cảm thấy cuộc sống trống trải và không có ý nghĩa, nhưng những cảm giác đó giờ đây đã rời xa nàng. Hiện nay cơ hồ ngày nào nàng cũng cùng với Lộ Lộ, U Nguyệt Nhi, và Mộng Hương đều có thể nở nụ cười tươi tắn. Lạc Khắc ly khai ngọa thất. Diệp Phong cũng đi theo tiễn ông ta ra ngoài. Hắn nhìn thấy ba nàng Lộ Lộ, U Nguyệt Nhi, và Phỉ Phỉ đang ngồi ngắm trăng ở trong lương đình, vì vậy nên bước lại ngồi xuống tại một chiếc ghế đá, rồi ra hiệu cho Lộ Lộ và U Nguyệt nhi đến ngồi ở trên đùi của mình. Hắn hưởng thụ diễm phúc trái ôm phải ấp, rồi đưa mắt nhìn Phỉ Phỉ, cười nói: “Nàng tinh linh mỹ nhân của chúng ta dường như hôm nay không được cao hứng lắm thì phải?” “Lôi Ân đoàn trưởng……..ta nghĩ ngày mai ta sẽ về nhà…..” Phỉ Phỉ lúc này đang mặc một chiếc váy dài màu trắng rất xinh đẹp, hai tay chống cằm, khủy tay đặt lên thạch bàn, khuôn mặt để lộ ra thần sắc thất lạc, nói với Diệp Phong. “Sao phải hồi gia sớm như thế?” Diệp Phong nghe vậy thì sửng sốt, không ngờ rằng nàng tinh linh xinh đẹp này lại đột nhiên nảy ra ý định muốn về nhà như thế. “Đúng vậy! Ta ra ngoài đã lâu, có lẽ cũng nên trở về thỉnh tội với phụ thân. Chắc cũng chỉ bị người cấm cố một thời gian thôi.” Phỉ Phỉ nhìn Diệp Phong, trong mắt ánh lên vẻ cường liệt quyết không nhân nhượng. Kỳ thật, nàng đã từng nghĩ đến việc sẽ thông qua Truyện Tống Trận của Diệp Phong, đặt một cửa của Truyện Tống Trận tại nhà mình, rồi nhờ đó có thể tùy thời tùy lúc mà đến trú địa của Tư Lược đoàn. Như vậy, nàng vừa có thể bầu bạn với phụ thân, lại vừa có thể thường xuyên gặp mặt Diệp Phong. Nhưng trải qua một thời gian quan sát, Phỉ Phỉ cũng có được một chút lịch duyệt. Nàng đã nhìn ra hai vị đoàn trưởng phu nhân tương lai là Mộng Hinh và Tĩnh Hương vốn có lòng phòng bị đối với nàng, bọn họ dường như không thích nàng tiếp cận đoàn trưởng đại nhân, khiến cho nàng không thể tiếp tục lưu lại đây được nữa. “A? Bị cấm cố một thời gian à? Vậy sau này chúng ta sẽ rất khó mà gặp nhau ư?” Diệp Phong nghe vậy thì nhíu mày hỏi lại. Hắn không thể bỏ qua cho nàng tinh linh mỹ lệ khả ái này dễ dàng như thế, vì vậy nên khẽ nháy mắt với Lộ Lộ và Nguyệt Nhi. Hai nàng hiểu ý, liền đứng lên đi về phòng trước, để cho hắn tự do tiếp cận Phỉ Phỉ. Diệp Phong làm mặt dày, cười hì hì với Phỉ Phỉ rồi nói: “Hay là nàng đặt một cửa của Truyện Tống Trận tại nhà nàng, như vậy thì sau này nếu như phụ thân của nàng không cho nàng ra khỏi nhà, thì chúng ta vẫn có thể gặp mặt nhau mỗi ngày!” “Không cần đâu! Nếu để cho Tĩnh Hương và Mộng Hinh biết được, thì ngươi sẽ không được yên đâu.” Phỉ Phỉ nghe thấy lời đề nghị của hắn, nhìn thẳng vào nam nhân tuy chỉ mới quen biết có mấy tháng này nhưng đã khiến cho nàng động tâm. Nàng rất muốn đáp ứng lời đề nghị của hắn, nhưng nghĩ đến hai nữ nhân hay ghen của hắn, nên chỉ đành cúi đầu cự tuyệt lời của hắn. Đường đường là độc nữ của thủ lĩnh bộ lạc hỏa tinh linh, cho dù nàng có được Tĩnh Hương và Mộng Hinh chấp nhận, thì nàng cũng không dám cùng phân hưởng một phu quân với bốn mỹ nhân khác. Vì điều đó sẽ khiến cho vị phụ thân chỉ chuyên nhất với một mình mẫu thân nàng, tức giận cực độ. “Tĩnh Hương và Mộng Hinh tuy có hơi ghen tuông, nhưng nội tâm của họ rất tốt. Nếu như nàng có thể làm giống như bọn họ, tức là trở thành nữ nhân của ta, thì rốt cuộc họ cũng sẽ chấp nhận nàng thôi. Phỉ Phỉ, ta rất thích nàng! Hãy làm nữ nhân của ta nhé!” Diệp Phong để lộ ra vẻ thâm tình, rồi đột nhiên ôm lấy Phỉ Phỉ và đặt nàng ngồi lên đùi mình. Hắn khẽ nâng cằm của nàng lên, dịu dàng ôn nhu nhìn vào mắt nàng mà không hề đỏ mặt chút nào. “Thật là đáng ghét! Chàng làm sao mà cứ động tay động chân với người ta như thế chứ? Nếu để cho phụ thân của thiếp biết được, thì người nhất định sẽ bổ sống chàng ra đó!” Phỉ Phỉ đại tiểu thư lần đầu tiên nghe được lời bộc lộ của ý trung nhân, nàng khẽ giãy giụa vài cái trong lòng hắn, rồi chu mỏ trừng mắt nhìn hắn, dáng vẻ rất yêu kiều. Tuy vậy, trong tận đáy lòng của nàng, lại rất hoan hỉ hưởng thụ cảm giác được hắn ôm ở trong lòng. “Hắc hắc, không lo gì. Lệnh tôn có thể đánh, và ta cũng có thể chạy. Phỉ Phỉ, ta biết nàng cũng rất thích ta. Hãy làm nữ nhân của ta nhé! Ta sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với nàng!” Diệp đại sắc lang bật cười hì hì, ôm chặt lấy Phỉ Phỉ, đôi tay ma quái không còn giữ quy cũ nữa mà len vào bộ xiêm y của nàng, vuốt ve chiếc đùi thon dài mát rượi và mỹ miều của nàng. “Thiếp thừa nhận rằng thiếp rất thích chàng, nhưng thiếp không thể làm nữ nhân của chàng được. Nếu để cho gia phụ biết, người sẽ không tha cho tên sắc lang chàng!” Phỉ Phỉ nghĩ đến việc đi theo ý trung nhân của mình, ngoài việc bên mình hắn luôn có những mỹ nhân hay ghen tuông, mà cả đến cửa ải của phụ thân mình cũng khó có thể qua được. Những điều này khiến cho nàng cầm lòng không được, bất giác ở trong lòng ý trung nhân mà nước mắt tuôn trào. “Nếu nàng sợ bị phụ thân biết được, vậy thì trước tiên chúng ta cứ bí mật luyến ái. Chỉ cần hứa chắc một lời, suốt đời này làm nữ nhân của ta, vậy thì ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng. Sau này, ta sẽ tìm cơ hội để đề hôn với lệnh tôn, có được không?” Diệp Phong nhìn lại nàng tinh linh đại tiểu thư đang rúc trong lòng mình mà rơi lệ này, hiển lộ thần thái vừa bá đạo vừa thâm tình, nhẹ nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên, rồi hôn vào đôi môi đỏ mọng của nàng. Hắn tham lam quấn chặt lấy chiếc lưỡi thơm tho, và cướp đi nụ hôn đầu của nàng tinh linh đại tiểu thư này. Phỉ Phỉ vốn không còn ý phản kháng. Nàng đối mặt với sự biểu lộ vừa thâm tình vừa bá đạo của ý trung nhân đã sớm bị hấp dẫn, lại thêm nụ hôn đầy nhiệt tình, nên đã khiến cho nàng hoàn toàn mê luyến lả người đi trong lòng hắn. Lúc này, nàng vươn đôi tay ngọc ra bá lấy cổ hắn, rồi đưa chiếc lưỡi thơm tho của mình ra nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của hắn. Hắc hắc, tối nay lão tử rốt cuộc đã có thể thưởng thức mùi vị của tinh linh xử nữ rồi. Diệp Phong vừa hôn nàng tinh linh mỹ nữ rất đơn thuần đang bị mê luyến trong lòng mình, trong đầu vừa nghĩ đến sự xấu xa. Hắn ôm xốc Phi Phỉ lên, vừa hôn vừa đi về ngọa thất. Lúc này Lộ Lộ và Nguyệt Nhi đang nhàn rỗi ngồi trên giường chuyện trò với nhau. Vừa thấy thiếu gia ôm hôn nàng tinh linh đại tiểu thư bước vào, liền hiểu ngay đêm nay thế nào hắn cũng chiếm hữu lấy nàng tinh linh xinh đẹp này, nên cả hai vội đứng lên nhường lại chiếc giường cho hắn. “Đêm nay chúng ta không ở lại đây, hãy vào mật thất!” Diệp Phong không nghĩ rằng hai hủ giấm Tĩnh Hương và Mộng Hinh sẽ trở về hôm nay, nhưng vẫn cẩn thận, đợi cho Lộ Lộ và Nguyệt Nhi rời khỏi giường, rồi để cho họ khởi động cơ quan mở cửa mật thất, rồi ôm lấy Phỉ Phỉ và dẫn đầu hai nàng đi vào trong. Căn mật thất này ngoài Lộ Lộ và Nguyệt Nhi ra, cả Phỉ Phỉ và bọn Tĩnh Hương nhị nữ cũng đều không biết. Vì vậy mà Phỉ Phỉ thấy ý trung nhân ôm nàng tiến vào trong căn mật thất này, khiến cho nàng vừa khẩn trương, đồng thời cũng rất tò mò, không ngờ rằng bên trong phòng ngủ lại còn có mật thất. Hôm nay, so với bộ xiêm y màu trắng của Phỉ Phỉ, thì Lộ Lộ và Nguyệt Nhi lại mặc xiêm y màu tím và màu xanh. Sau khi thắp đèn cho mật thất xong, nhị nữ lập tức tiến lại giúp cho thiếu gia cởi bỏ y phục, rồi để cho hắn âu yếm nàng tinh linh đại tiểu thư trước. “Nguyệt Nhi, nàng hãy múa một điệu vũ cho Phỉ Phỉ thưởng thức đi, để cho nàng ta được đại khai nhãn giới một phen!” Cầm thú nam tước vừa được nhị nữ giúp cởi bỏ y phục xong, liền ngồi xuống giường, một mặt vẫn ôm hôn Phỉ Phỉ, mặt khác lại bảo Nguyệt Nhi vũ thoát y cho Phỉ Phỉ xem. Lúc này bàn tay ma quái của hắn đã lần mò vào trong lớp xiêm y của Phỉ Phỉ, vuốt ve làn da mượt mà bóng loáng của nàng, khiến cho nàng đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Nguyệt Nhi nghe vậy liền thi triển bản lãnh cao cường của nàng. Dưới ánh đèn yếu ớt của mật thất, nàng bắt đầu điệu vũ thoát y mê hồn, cánh tay ngọc, cặp đùi xinh đẹp tất cả đều tận hiến lên những đường nét khiêu gợi mẩn cảm. Hành vi lớn gan ấy đã khiến cho Phỉ Phỉ phải trợn mắt há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc. Bất quá, điệu vũ đó cũng chưa đáng là gì. Vì lúc này Lộ Lộ đã quỳ xuống ở giữa hai chân của thiếu gia, dùng chiếc miệng xinh xắn của nàng để âu yếm tiểu bảo bối của hắn. Hành động này đã khiến cho Phỉ Phỉ phải giật mình cả kinh, thật không thể ngờ được Lộ Lộ thường ngày ôn như là thế, vậy mà vào lúc này lại to gan lớn mật như vậy a. “Phỉ Phỉ, không cần phải thẹn thùng như thế. Sau này mọi người sẽ đều y như vậy, dần dần rồi nàng sẽ quen thôi, hắc hắc…..” Diệp Phong vừa hưởng thụ tài nghệ của Lộ Lộ, vừa thoải mái nhìn Phỉ Phỉ đang cau mày, mỉm cười nói. Bàn tay của hắn đưa xuống vén chiếc váy trắng của nàng lên, để lộ ra chiếc đùi trắng nõn mỹ miều, rồi nhẹ nhàng cởi giày của nàng ra. Bàn tay của hắn lần mò dọc theo chiếc đùi đẹp đi ngược lên trên, xoa nhẹ lấy kiều đồn êm ái của nàng, rồi từ từ đi sâu vào trong, khẽ kéo chiếc tiểu khố của nàng xuống. “Thiếp sợ……” Phỉ Phỉ nhìn thấy Diệp Phong đang cởi chiếc tiểu khố của mình ra, nhất thời khẩn trương, vội ôm lấy cổ hắn rồi nhẹ giọng nói. “Đừng sợ! Ta sẽ hảo hảo yêu thương nàng!” Diệp Phong khẽ nheo mày, mỉm cười ôn nhu với nàng, rồi bàn tay ma quái lại tham lam tiến tới vùng cấm địa, thấy nơi đó đã động tình liền bảo Lộ Lộ dừng lại. Hắn ôm Phỉ Phỉ đặt lên giường, rồi áp lên thân thể mềm mại của nàng, rồi nhẹ nhàng cởi hết xiêm y của nàng, để lộ ra bộ ngực trắng muốt kiêu hãnh và hạ thể mê ly chết người…..tất cả đều đập vào mắt chúng nhân, khiến cho Phỉ Phỉ cực kỳ thẹn thùng. “Hắc hắc, bảo bối đừng sợ! Ta đến đây……” Diệp đại sắc lang nhìn con cừu xích lõa trước mắt, nuốt ực một ngụm nước miếng, rồi đưa tay tách cặp đùi trắng nõn của Phỉ Phỉ ra, để cho chúng kẹp lấy hông của mình. Hắn cúi đầu hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng, đồng thời, tiểu hòa thượng tà ác ở hạ thể lập tức tiến nhập vào vùng cấm địa thần bí kia……. Cùng lúc đó, Phỉ Phỉ kinh hô lên một tiếng đau đớn. Diệp Phong còn chưa kịp thể nghiệm sự khoái cảm của việc phá xử, thì lại đột nhiên phát hiện ra một việc khiến cho hắn kinh hãi cực độ. Thì ra cái loại âm cung của Phỉ Phỉ có danh đầu rất lớn, nó đích thực là đồng tề danh với tiểu “điền loa” của Nguyệt Nhi, có một luồng hấp lực rất lớn, chính là “áp chủy”. Ha ha ha, lần này lão tử hẳn là được sảng khoái cực độ rồi a! Bằng vào kinh nghiệm ngự nữ của Lôi Ân để lại, Diệp đại đoàn trưởng phát hiện ra điều đó liền kinh hỷ vô cùng, trong lòng nhịn không được mà buông ra một tràng cuồng tiếu. Hắn vội ôm lấy bảo bối Phỉ Phỉ mà tận tình hưởng lạc cho đến khi Phỉ Phỉ không còn chịu được nữa. Sau đó, hắn liền để cho tam nữ bày ra nhiều tư thế khác nhau ở trên giường, rồi bắt đầu sủng hạnh từng người, từng người một.....thật là hoang dâm cực độ….