[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 125 : Long vương dữ lưu manh liên minh,thánh ma thị xá?

Ngày đăng: 03:25 07/09/19

Ma thú cổ quái đã triệt ly, Hắc Ám giáo đồ dưới sự công kích của ba nhóm gồm Tư Lược đoàn và đệ thất quân đoàn cùng với dực nhân bộ đội đều hoàn toàn bị tiêu diệt, không ai có thể chạy thoát khỏi vòng vây! Một lần đã tiêu diệt năm vạn Hắc Ám giáo đồ cùng với Hắc Ám giáo hoàng, trận đánh này đối với Mạt La đế quốc và Quang Minh giáo đình có thể gọi là thắng lợi lớn. Đặc biệt là Hắc Ám giao hoàng bị giết, Hắc Ám giáo đồ tất sẽ loạn, như vậy càng có lợi hơn cho Quang Minh giao đình tiêu diệt bọn chúng! Kì Mễ tướng quân không may, trở thành vật tế cho lưu manh đoàn trưởng. Khi chúng binh tướng giết Hắc Ám giáo đình, Diệp Phong cho Ba Nhĩ âm thầm kết thúc tánh mạng của gã. Lần chiến đấu này, các binh đoàn của đệ thất quân đoàn đề có tổn thất, nhưng không nghiêm trong. Sơ bộ chỉ có năm ngàn, trong đó đa số là cuồng sa kỵ sĩ vì xung phong giết địch. Dực nhân bộ đội tổn thất không tới bốn ngàn. nl.Tư Lược đoàn bộ đội cận chiến bởi vì quá hùng mãnh, vả lại có khải giáp bảo vệ cho nên thành viên và ma thú chỉ bị ngoại thương. Sa mạc thương thủ chết mất năm mươi bảy người. Diệp Phong hôm nay tại Mạt La đế quốc có thể một tay che trời. Muốn tưởng thưởng cho binh tướng, chỉ cần nói với nữ vương lão bà một tiếng là được. Nhưng tên gia hỏa này đều cấp trước cho chúng binh tướng để yên lòng. Bởi vì trong trận chém giết, trong số quan chỉ huy từ cấp đại đội trưởng trở lên của Quang Minh giáo đình, ngoài trừ Hắc Ám kỵ sĩ đoàn bị đoàn trưởng cuồng sa kỵ sĩ đoàn Cáp Lí – Thụy Đặc giết chết, còn lại đều bị chết dưới tay của thành viên Tư Lược đoàn. Nguyên nhân là bị Diệp Phong đầu tiên cho Ba Nhĩ bao cho thành viên Tư Lược đòn nhằm quan chỉ huy mà xuống tay trước tiên.kien Tổng công đám đại đội trưởng cùng Hắc Ám giáo đồ, nửa số bị giết bởi hỏa pháo bộ đội và cận chiến bộ đội của Tư Lược đoàn, một phần lớn bị dực nhân bộ đội giết chết. Chúng binh tướng đệ thất binh đoàn chỉ giết được một ít. Tiền thưởng cũng đã lên tới một trăm hai mươi triệu ba trăm nghìn. Diệp đại đoàn trưởng đối với số tiền thưởng này không có chủ ý giảm bớt, hơn nữa nhất định phải thưởng. Bởi vì hắn luôn tuyên bố là Kì Mễ bị địch quân giết chết, bây giờ đệ thất binh đoàn quân long vô thủ, đúng là thời cơ lớn để làm lung lạc quân tâm, muốn cho chúng binh tướng cảm kích và tôn kính hắn, như thế sau này mới có uy tính chỉ huy và điều khiển. Đại chiến chấm dứt, chiến trường được dọn dẹp, thư tính băng sương đó thần thần bí bí khuyên Diệp Phong không nên đốt đi những thi thể của bọn Ma tộc dư nghiệt, mà muốn hắn để thi thể lại, rồi chờ hắn và Lạp Phỉ Nhĩ hoàn thành mọi việc, để nói với bọn họ vài vấn đề. Tất cả bọn người Diệp Phong đều không giải thích được thư tính băng sương đó có dụng ý gì. Bất quá lưu manh đoàn trưởng chính là có ý đến đám băng sương long ưng, tự nhiên mừng rỡ nghe những điều thư tính băng sương, để cho nó có mặt mũi. Dù sao hắn cũng có chuyện muốn hỏi nó, lát nữa có hỏi cũng không muộn! Tắc Tư nói ra việc Diệp Phong có Hắc Ám ma kiếm và tiếc lộ thân phận của U Nguyệt Nhi, lúc đó trận chiến đang rất náo nhiệt, cộng thêm Tắc Tư dùng thanh âm quá nhỏ, cho nên chỉ có Diệp Phong, Tuyết Lị, Lạp Phỉ Nhĩ ba người cùng với Tiểu Hắc và Lam Lam hai tiểu súc sanh nghe được, những người còn lại hoàn toàn không nghe gì! “Lôi Ân đòa trưởng, người như thế nào biết được đọa lạc thiên sứ kia là Hắc Ám giáo hoàng?” Phía chân trời ánh sáng yếu ớt chiếu lên, tại trung tâm doanh trại, Tuyết Lị đang quan sát đoàn trưởng lưu manh chỉ huy thành viên Tư Lược đoàn cùng với chúng binh tướng của Mạt La đế quốc, tò mò hỏi, nhưng không có trực tiếp hỏi ra nghi hoặc Hắc Ám ma kiếm ở trong lòng. Bởi vì Tuyết Lị không chỉ vì một lời nói của Tắc Tư mà khẳng định lưu manh đoàn trường có Hắc Ám ma kiếm và thân phận của U Nguyệt Nhi, chỉ tạm thời nhẫn nại, trở về giáo đình, để tránh hiểu lầm đến lưu manh đoàn trưởng mà gặp phải phiền toái lớn. Dù sao hiện giờ Pháp Lôi Nhĩ gia tộc tại Mạt La đế quốc được nữ vương trọng dụng, lưu manh đoàn trưởng và những thủ hạ dưới tay đều có thực lực bất phàm, hơn nữa có địa tinh hỏa khí. Trước khi rõ ràng mọi việc, cũng không muốn đem phiền toái đến cho giáo đình! “À à, Tư Lược đoàn của ta từng tiêu diệt một ít Hắc Ám giáo đình, rồi mới kết oán với Hắc Ám giáo đình. Lão giáo hoàng hỗn đản kia trước đó đã đi gây khó khăn cho ta, vì thế nhận biết được. Tuyết Lị tiểu thư bởi vì nghe được lời khiêu khích của lão mà hoài nghi ta có Hắc Ám ma kiếm ư? Nàng cho ta là một Quang Minh kiếm sĩ, lại muốn cất giấu Hắc Ám ma kiếm cái loại họa căn này ư? Đương nhiên, nếu Tuyết Lị tiểu thư không tin, ta có thể tùy thời mà hoan nghênh nàng đến điều tra. Bất quá chỉ có nàng được phép, còn người khác đến điều tra, phải qua cửa của Tư Lược đoàn, thậm chỉ cả Mạt La đế quốc!” Diệp đại đoàn trưởng nhìn Tuyết Lị rồi nói với giọng khàn khàn, trong mắt bất chợt có một tia tiếu ý mê hoặc. Dù sao Hắc Ám ma kiếm trong người hắn, hắn không để lộ thì người của Quang Minh giáo đình đừng nghĩ sẽ tìm được. Còn Nguyệt Nhi thì nàng ta có thể ở trú địa bí mật. Vì thế gia hỏa này bây giờ có thể bảo đảm như vậy! Tuyết Lị nghe hắn nói xong, cảm giác có chút đạo lý. Bởi vì hắn và Hắc Ám giáo đình có cừu oán, từ lúc chiến đấu thì biểu hiện của hắn có thể nhìn ra rõ. Hơn nữa hắn quả thật là Quang Minh kiếm sĩ, việc cất giữ Hắc Ám ma kiếm này tất yếu là một họa căn. Bất quá Hắc Ám giáo hoàng đâu thể vô duyên vô cớ trước khi chết, lại dùng phương thức này hãm hại hắn? Không thể nghĩ thông, Tuyết Lị hiện tại thật sự không nghĩ rõ cái này rốt cuộc là vấn đề gì. Cộng thêm khi nghe tên lưu manh đoàn trưởng nói rằng, đều hoan nghênh nàng đến điều tra, cảm giác có chút xấu hổ, không nghĩ tiếp tục lưu tại đây, rồi nói khách sáo vài câu với Diệp Phong, và cáo biệt. Sau đó nàng cùng hai đoàn trường của giáo đình binh đoàn hội hộp, dẫn dực nhân bộ đội mang những chiến sĩ đã chết bay đi khỏi, để chuẩn bị trở về giáo đình an táng những anh hồn này! Diệp Phong đưa mắt nhìn dực nhân tiểu thư rời đi, để cho Ba Nhĩ đi gọi đoàn trưởng Cáp Lí, đệ nhất cuồng sa kỵ sĩ đoàn, cười cười với gã rồi nói: “Cáp Lí đoàn trưởng, lần này ngươi thân thủ giết chết đoàn trưởng Hắc Ám kỵ sĩ đoàn của địch quân, mặc dù là cùng đồng chức quan, nhưng cũng nên phải thưởng tứ. Bây giờ Kì Mễ tướng quân đã bỏ mình, đệ thất quân đoàn mất đi chủ soái, vị trí này do ngươi đảm nhiệm đi. Chờ ta trở lại đế đô, thì không bao lâu ý chỉ của Liên Na nữ vương sẽ truyền đến!” “Cái này….” Cáp Lí nghe Diệp Phong nói xong, giật mình ngây ngốc, cảm giác có chút không thể khóc cười, vì chức vị tướng quân, hắn tùy tiện là có thể thăng được ư? Bất quá cảm giác chỉ là cảm giác, Cáp Lí không dám đắc tội với vị cầm thú nam tước này, lập tức khôi phục tâm tình, rồi mở miệng vừa cười vừa cảm tạ liên tục cầm thú nam tước. Đã có chủ ý từ trước, Diệp Phong biết Cáp Lí sẽ không tin, nhưng tên gia hỏa này không cần phải giải thích nhiều. Khi chiến trường dọn dẹp xong xuôi, hắn phân phó Kiệt Nã Tư đi tìm Mộng Hinh, phụ trách chưởng quản tài vụ của Tư Lược Đoàn, để Mộng Hinh dẫn thành viên Tư Lược đoàn đến doanh trại, dựa theo lời hứa lúc trước của hắn mà thưởng kim tệ cho binh tướng! Ngoài trừ thư tính băng sương ở lại ở khoảng đất trống phía bắc doanh trại, chín con băng sương cự long cùng băng sương long ưng đã sớm nhân lúc chúng binh tướng đệ thất quân đoàn dọn dẹp chiến trường, phản hổi tuyết sơn Kì Khoa Đức. Diệp Phong và Lạp Phỉ Nhĩ dẫn Lam Lam đến thư tính băng sương cự long, để nó dẫn bọn họ đến tuyết sơn. Lạp Phỉ Nhĩ đối với việc này không có ý kiến gì. Diệp Phong muốn băng sương long ưng cũng thập phần đúng ý mà gật đầu đáp ứng. Tên gia hỏa này thuần túy dựa vào Truyện Tống Trận. Nếu bên đối phương có địch ý, tình hình không ổn, hắn có thể lập tức phóng ra Truyện Tống Trận, cùng Lạp Phỉ Nhĩ và Lam Lam phản hồi trú địa bí mật. Còn thủ hạ ở một Truyện Tống Trận khác mà di chuyển, tuyệt đối không có nguy hiểm tánh mạng! Chổ ở băng sương cự long và băng sương long ưng là giải đất trung tâm của tuyết sơn Kì Khoa Đức. Mười con băng sương cự long chiếm cái động lớn ở ngọn núi cao nhất tại trung tâm tuyết sơn! Diệp Phong, Lạp Phỉ Nhĩ cùng Lam Lam, đứng ở trên lưng thư tính băng sương cự long, thể nghiệm một phen cảm giác cưỡi rồng. Chẳng bao lâu thư tính băng sương cự long đã bay vào động. Ở cuối cái động lớn, cực kỳ rộng. Bốn phía còn có mười nhánh động nhỏ hơn, tại mặt đất ở phía đông bắc có một chỗ tróng, có vẻ như không phù hợp lắm, tương đối nổi bật. Diệp Phong và Lạp Phỉ Nhĩ nhảy xuống, quan sát chung quanh, nhìn cái động vài lần. nl.Lúc này, chín con băng sương cự long khác cũng xuất hiện ở doanh trại, phân biệt từ những cái động nhỏ bay ra. Chúng nó nói với thư tính băng sương cự long một vài điều, mà Diệp Phong và Lạp Phỉ Nhi nghe không hiểu. Thư tính băng sương cự long nói một hồi với chín con băng sương cự long, đầu tiên lộ ra thần sắc nghi hoặc, sau đó điềm tĩnh lại, đối Diệp Phong và Lạp Phỉ Nhĩ thần tình mơ hồ mà nói: “Thật xấu hổ, vừa rồi chỗ của chúng ta có xảy ra một chút vấn đề!”.kien “À à, không sao, không sao!” Diệp Phong đánh gia tình hình chung quanh, trong miệng cười a a trả lời. Thư tính băng sương cự long cũng là mẫu thân của Lam Lam, đối Diệp Phong gật đầu, rồi nhìn Lam Lam đang ngồi bên cạnh Lạp Phỉ Nhĩ, sau đó đáp xuống đất, đối diện với Lạp Phỉ Nhĩ mà nói: “Nơi đây là một mạch tụ tập của long tộc băng sương cự long. Ta là hiện nhậm băng sương long vương Vưu Lị Ny. Có thể cho ta rõ, “Lạc Địch Tư” cũng chính là Lam Lam mà ngươi thường gọi, các ngươi đã gặp nhau như thế nào?” Long tộc ở nam bắc đại lục gồm có quang, ám, băng, hỏa, phong, lôi, thổ, bảy huyết mạch. Mỗi chủng loại đều có vương giải, trong đó Quang Minh cự long vương tối cường, địa vị cao nhất, thống lĩnh tất cả cự long ngoại trừ Hắc Ám ma long. Đây là điều bình thường mà các tộc sanh linh ở đại lục đều biết! Nếu không có sự kiện trọng đại, long tộc cũng không tập trung số lượng lớn tại một chỗ, mà sẽ rải rác chiếm đóng mỗi người một đỉnh núi. Cho nên Vưu Lị Ny long vương này chỉ có chín con băng sương cự long là chuyện bình thường, các băng sương còn lại đều không ở đây. Diệp Phong và Lạp Phỉ Nhĩ nghe được mẫu thân của Lam Lam là băng sương long vương, hơn nữa Lam Lam còn có tên gọi, cả hai đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, rồi trịnh trọng giới thiệu chính mình cho Vưu Lị Ny long vương. Lạp Phỉ Nhĩ lập tức thuật lại việc gặp được Lam Lam cho Vưu Lị Ny long vương nghe. Diệp Phong nhàn hạ ngồi không, ngậm cây Thanh sảng tiêu hồn, liếc qua liếc lại chỗ này, trong đầu không ngừng nghĩ ngợi về ý niệm của hắn. Chín con băng sương cự long cũng ngồi, lẳng lặng lắng nghe Lạp Phỉ Nhĩ thuật lại câu chuyện! “Nguyên lai tên nhân loại đáng hận lúc trước ăn trộm Lạc Địch Tư do trọng thương mà chết, xem ra ngươi và Lạc Địch Tư thật sự có duyên a!” Băng Sương Vưu Lị Ny, nghe Lạp Phỉ Nhĩ thuật lại xong, nhìn Lam Lam thở dài cảm khái, nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp: “Theo lý thuyết, thì Lạc Địch Tư đến bây giờ không có khẳng năng lớn như vây. Trước đó nếu không phải có huyết mạch chí thân của long tộc lôi cuốn, ta căn bản không thể nhận ra nó là hài tử của ta. Vì sao lại như thế? Nó gặp được biến cố gì?” “Nó ăn rất nhiều băng hệ ma tinh!” Lạp Phỉ Nhĩ ứng thanh trả lời, đem sự tình Tư Lược đoàn cho tới việc băng hệ ma tinh đem cho Lam Lam ăn nói cho Vưu Lị Ny long vương nghe. “Chỉ ăn ma tinh mà lớn đại như vậy ư??” Vưu Lị Ny long vương và chín con băng sương cự long khác nghe vậy tất cả đều sửng sốt, nó lắc đầu cảm khái: “Xem ra Lạc Địch Tư bị trộm đi là trong họa có phúc. Lúc còn nhỏ mà đã ăn nhiều ma tinh như vậy, sau này nó trưởng thành, khẳng định sẽ là một băng sương cự long mạnh nhất!” “Vưu Lị Ny long vương, có thể nói cho ta biết hay không, ngài như thế nào là có thể nói cho Bạo Sa Cửu Đầu hoàng rút đi, còn có việc để lại thi thể Ma tộc dư nghiệt nữa?” Diệp Phong thấy băng sương long vương hỏi xong nói rằng, Lam Lam ăn ma tinh cũng rất có lợi cho sau này, hắn liền lập tức bắt đầu hỏi nghi điểm trong lòng của mình. Vưu Lị Ny long vương cười cười: “Lý do ta khuyên được Bạo Sa Cửu Đầu hoàng rút đi rất đơn giản, bởi vì nó sỡ dĩ dẫn đám ma thú xâm phạm lãnh thổ của nhân loại, hoàn toàn là do thực vật. Ở Hỗn Loạn hoang nguyên phía nam, số dã thú đã bị chúng nó ăn hết, chúng nó muốn sống sót, ngoài trừ ăn đồng loại của mình, chỉ có cách phải đến địa phương khác mà săn bắt. Ta muốn là sau trận chiến đem thi thể Ma tộc dư nghiệt, để khuyên chúng nó. Kỳ thật nếu ma thú có thực vật sung túc, căn bản sẽ không tới đến khắp nơi. Chúng nó không có quá tham lam, chỉ cần có thức vật mà thôi!” Ân? Nguyên lai là như vậy… Xem ra có thể lợi dụng điểm này này để nói chuyện với con trùng chín đầu….. hắc hắc, ta thật là tài, cái ý nghĩ này thật tốt… Diệp Phong nghe Vưu Lị Ny nói xong, gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, sau đó những ý nghĩ xấu xa và thông minh nhỏ xuất hiện trong đầu, chủ ý quỷ quái lại có. Vưu Lị Ny nữ vương nhìn Diệp Phong gật đầu hiểu rõ, cùng với Lam Lam ở bên cạnh Lạp Phỉ Nhĩ, ấp úng hỏi: “ Lạp Phỉ Nhĩ, ta muốn cho Lam Lam ở với ta, nhưng nó lại không muốn xa ngươi. Ngươi có thể thường xuyên hay ở lại tuyết sơn Kì Khoa Đức không?” “Cái này…” Lạp Phỉ Nhĩ nghe vậy cảm thấy khó xử, nhìn về phía Diệp Phong. Y rất muốn để Lam Lam đoàn tụ cùng mẫu thân, nhưng lại không thể làm Lam Lam rời khỏi mình. Còn chuyện thường xuyên lui tới hay ở lại tuyết sơn Kì Khoa Đức đều không dễ, trừ phi đoàn trưởng đại nhân chịu để một Truyền Tống Trận tại đây! “Vưu Lị Ny long vương, Lạp Phỉ Nhĩ là nhân loại, thường đến hay ở lại tuyết sơn Kì Khoa Đức thật là làm hắn khó xử. Hơn nữa trước tiên không nói Lam Lam đặc biệt không muốn rời xa Lạp Phỉ Nhỉ, mà nói nó bị chúng ta yêu thương nói quá đã có tính ham chơi, cũng không có khả năng ở mãi tại tuyết sơn như vậy. Lúc trước nó và ky linh hầu của ta thường chơi chung, đó chính là ví dụ!” Diệp Phong nhả khói thuốc ra, rồi ngẩng đầu nhìn băng sương long vương, giọng khàn khàn nói, trong lòng hắn mừng thầm vì cái ý niệm ban đầu của hắn có hy vọng thành công. Vưu Lị Ny long vương nghe Diệp Phong nói xong, lo lắng chẳng biết thế nào cho tốt đây. Bởi vì Diệp Phong nói rất đúng, để một nhân loại thường tới hay là ở lại tuyết sơn, căn bản là cưỡng cầu, nó cảm thấy xấu hổ vì có quan hệ này. Vừa mới gặp lại hài tử, Vưu Lị Ny long vương căn bản không thể đối mặt với việc Lam Lam rời khỏi nó. Như vậy nó tuyệt đối không chịu. Nếu là sự việc khác, nó có thể dùng cách bá đạo trước nhân loại. Nhưng hai người này coi như là ân nhân thường chiếu cố tới Lam Lam, hơn nữa Lam Lam đối với bọn họ không muốn rời xa. Nếu dùng biện pháp mạnh với bọn họ, Lam Lam có thể sẽ hận nó. Việc này thật sự là rất khó xử a! “Hắc hắc, Vưu Lị Ny long vương, ngài không cần lo lắng. Kỳ thậy ngài muốn mỗi ngày nhìn thấy Lam Lam cũng không khó. Ta có Truyện Tống Trận có thể để truyện tống điểm ở tại tuyết sơn Kì Khoa Đức, để Lam Lam đi theo chúng ta, cũng có thể tùy thời mà trở về gặp ngài, hoặc giả là ngài đi gặp nó. Bất quá ngài cũng biết Truyện Tống Trận là cái vật rất quý giá. Chúng ta dùng Truyện Tống trận để đối địch với đối phương, thiếu nó nhất định thực lực sẽ bị giảm. Cho nên ta hy vọng ngài có thể cùng liên minh với chúng ta, tùy thời trợ giúp chúng ta!” Lưu manh đoàn trưởng nhìn băng sương long vương mỉm cười biểu lộ, cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi hồ ly. “Truyện Tống Trận?!” Vưu Lị Ny long vương và chín con băng sương cự long khác, nghe Diệp Phong nói xong, giật mình kinh ngạc, không nghĩ cái tên nhân loại nho nhỏ khi không chỉ có địa tinh hỏa khí, mà còn có Truyện Tống Trận hảo bảo bối! “Ngươi nói, trợ giúp các ngươi, là hiệp trợ ngăn chặn địch quân, hay là xâm lược? Nếu là cái sau, tổ tiên long tộc chúng ta có quy định, cự long không thể tham gia xâm lược!” Vưu Lị Ny long vương vì có thể thường xuyên nhìn thấy Lam Lam, đối với đề nghị của Diệp Phong có chút động tâm, nhìn hắn chánh sắc hỏi. “Cái trợ giúp này, không thể xác định lúc này. Bất quá Vưu Lị Ny long vương nếu có thể đồng ý liên minh, chỉ cần sau này tùy thời điều khiển băng sương long ưng tùy thời mà trợ giúp chúng ta!” Diệp Phong ngẩn đầu nhìn Vưu Lị Ny long vương, trả lời quả quyết. “Tốt… nói như vậy, ta có thể phái băng sương long ưng tùy thời trợ giúp các ngươi…” Vưu Lị Ny vì ái tử, gập đầu đáp ứng liên mình còn chưa thương thuyết xong, thì phía đông bắc của động lớn có một cửa động khác bị ngăn chặn, đột nhiên truyền ra một trận long ngâm liên hồi! “Không xong, Thánh Ma muốn lao ra. Hôm nay nó rốt cuộc sao lại như thế?!” Vưu Lị Ny long vương nhìn về phía cái động bị ngăn đó, nghi hoặc hô lên, cùng chín con băng sương cự long, ngặn chặn trước cửa động. Cái này làm Diệp Phong và Lạp Phỉ Nhĩ đều mơ hồ chí cực, chỉ biết băng sương long vương nói Thánh Ma là cái gì, lại có thể phát ra long ngâm, chẳng lẽ là một cự long?