[Dịch] Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 181 : Thủy Tinh Thánh Thụ, Lâm Trung Địa Động

Ngày đăng: 03:25 07/09/19

Khố Ni Nhĩ quần đảo, nằm ở phía tây Tác La Tư đại lục, là nơi có nhiều hòn đảo nhất tại vùng biển phía bắc, được bao bọc bởi một lượng lớn dãy san hô. Bởi vì cách xa đại lục, có rất ít người ở. Bốn phía mặt biển đều trong khiến yên tĩnh. Vị trí cao nhất khoảng bốn mươi thước, lại thêm giữa các đảo có rất nhiều đặc sắc. Hằng năm những đàn chim biển đều bay đến, tạo cho nơi này một cảnh sắc đẹp đẽ hơn! Thất Sắc linh châu là trân bảo hiếm thấy trong truyền thuyết tại Tác La Tư đại lục, bao gồm bạch, hắc, lam, hồng, lục, tử, hoàng, ( trắng, đen, xanh biển, đỏ, xanh lá, tím, vàng) bảy màu. Nó bề ngoài tựa nhưng quả anh đào nhỏ, có xuất xứ từ Thủy Tinh thánh thụ thần kỳ. Người luyện khí theo chúc tính mà ăn vào, đấu khí sẽ bạo tăng. Ma pháp sư theo chúc tính mà sử dụng, uy lực của ma pháp cũng bạo tăng. Người thường ăn vào thì sống thọ hơn! Nhưng mà bảy viên linh châu này không thể nuốt liền, phải để trong nước sạch, chờ nó tự động hòa tan thì mới có thể dung nạp chúng. Nếu không cẩn thận mà nuốt chúng, chắc chắn khi vào cơ thể, nó sẽ bạo phát, dẫn đến chết người! Thủy tinh thánh thụ mỗi lần khai hoa, sẽ phát ra bảy quang mang huyết lệ chói mắt. Khi bảy quang mang hiện thế tại Khố Ni Nhĩ quần đảo, thì cùng lúc có thuyền của thương nhân và mạo hiểm giả đi ngang đó, và cũng được chứng kiến một màn đặc biệt này. Bọn họ lập tức cập vào đảo và tiến hành tìm kiếm. Đáng tiếc, đến nay vẫn không có tung tích của thánh thụ! Tin tức đồn đãi về thất sắc linh châu trân bảo hiếm có hiện thế liền được truyền đi, ngay cả các lộ cường giả của Tác La Tư đại lục cũng không ngoại lệ. Chỉ một vài ngày đã khiến cho Khố Ni Nhĩ quần đảo tấp nập, rất náo nhiệt! Đảo Hoa Luân, là đảo lớn nhất trong quần đảo Khố Ni Nhĩ. Nước biển xung quanh trong suốt, xung quanh là vô số dãy san hô. Trên đảo là những mảng màu xanh, hoa cỏ nở rất nhiều, thật là một cảnh đẹp! Sáng sớm, bầu trời quang đãng, không có một chút mây, Diệp Phong vác Quang Minh thánh kiếm sau lưng, vẫn mặc bộ y phục màu đen. Miệng hắn ngậm cây Phiêu Phiêu dục tiên. Hắn đang ngồi trên một phiến đá ở trên đảo Hoa Luân, hưởng thụ không khí trong lành của bải biển, nhìn những con chim biển đang bay lượn kêu to cùng những tiếng sóng biển, trong lòng cảm thấy rất vui sướng! “Ai, Lôi Ân, giờ phút này ngươi còn có tâm tình ngắm cảnh à. Mau nhanh tìm thánh thụ đi!” Oánh đang đứng trên phiến đá bên phải, tức giận nhìn Diệp Phong mà trách móc. “Điên à, vị trí chính xác của thánh thụ không rõ, thì tìm kiếm ở đâu đây? Nàng nếu muốn cực nhọc thì cứ tự đi tìm. Ta không có thích lãnh phí thời gian cũng như khí lực. Ngắm phong cảnh còn tốt hơn!” Diệp Phong vẫn ngồi trên phiến đá, lắc lắc cái đầu như thể không màn đến việc gì! Trong lúc đi thuyền tới quần đảo Khố Ni Nhĩ, tên gia hỏa này được Oánh giải thích, cũng rõ ràng sự tình của Thất sắc linh châu, đối với bảo vật cũng rất có hứng thú. Nhưng mà hắn không có chuẩn bị tốn sức đi tìm, mà chỉ đang âm thầm dùng thủ đoạn không cần tốn công để đoạt lấy. Dù sao Thất sắc linh châu không thể lập tức ăn, bây giờ trên đảo đều có người khắp nơi, nếu phát hiện ra linh châu, rất khó vô thanh vô tức để mang đi. “Ngươi có lẽ là một tên lưu manh tuy có chí lớn nhưng lại lười biếng. Cứ một mình từ từ ngắm đi, bổn tiểu thu đi tìm thánh thụ!” Oánh nghe Diệp Phong nói xong, cái miệng nhỏ nhắn chu lên bất mãn một tiếng, rồi xoay người đi thẳng về hướng trung tâm của đảo. Với tình hình trên đảo bây giờ, vô luận là ai tìm được thánh thụ, đa số đều cũng bị đánh hội đồng. Oánh vốn định là có cao thủ như Diệp Phong bên cạnh, có thể bảo vệ nàng. Nhưng không nghĩ là Diệp Phong lại trông như thế. Không có bảo tiêu, trong lòng nàng tự nhiên cũng không vui! “Tiểu nha đầu này cứ cho mình có kinh nghiệm phong phú. Cái việc này trông vào rõ ràng là không có lối thoái. Ài, thật sự là làm người ta lo lắng…” Diệp Phong miệng ngậm điếu thuốc, nhìn Oánh rời khỏi, buồn cười lắc đầu cảm khái, nhảy xuống khỏi phiến đá, tiếp tục đi trên bãi cát, để ngắm phong cảnh. Đảo Hoa Luân là hòn đảo lớn nhất của quần đảo Khố Ni Nhĩ, cho dù có một lượng lớn cường giả tìm kiếm các nơi, nhưng cẫn không có được một chút xíu điểm khả nghi nào. Đối mặt với cuộc tìm kiếm đại quy mô này, Oánh dựa theo kinh nghiệm của nàng, chọn những nơi đặc biệt mà tiến hành tìm kiếm! Thời gian cứ dần dần trôi qua, Diệp Phong đang ở trên bãi cát mà ngắm phong cảnh, từ từ cũng có chút nhàm chán, đặt lưng đánh một giấc ngắn. Đến giữa trưa, cái bụng đói đã kêu rột rột, hắn cũng đứng lên, chuẩn bị đến cái du thuyền có đầy thức ăn, để thưởng cho cái bụng những thức ăn thức uống ngon miệng! “Kiếm sĩ đại ca, xin hỏi nơi này có phải là đảo Hoa Luân không?” Khi Diệp Phong muốn rời đi, một gã thanh niên tóc đen mặc bộ y phục màu xám, khoảng chừng mười bảy, khuông mặt anh tuấn, phía sau lưng đeo một cây khảm đao, từ trong nước biển phóng ra, trên người toàn là nước biển, dùng lễ mà hỏi Diệp Phong. “Ừ, đúng rồi, nơi này chính là đảo Hoa Luân!” Diệp Phong quay đầu quan sát tiểu thanh niên mang đao với tư thế đứng thẳng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, mỉm cười trả lời, rồi tò mò hỏi: “Tiểu huynh để, ngươi từ chỗ nào bơi tới đây vậy?” “Ha ha, đúng vậy, ta vì không có tiền để đi thuyền, là từ cái đảo Cát Nạp phía đông bơi tới đây!” Tên thanh niên gãi gãi cái đầu, rồi cười cười như không có gì, “Kiếm sĩ đại ca, ta muốn tìm Thủy tinh thánh thụ, đạ ta huynh đã nói cho ta biết, hẹn gặp lại!” Nói xong, tiểu thanh niên liền cười a a, rồi chạy vào trong trung tâm của đảo. “Từ một nơi xa mà có thể bơi tới đây, tiểu tử này có thực lực và nghị lực không tồi!” Diệp Phong nghiêng đầu nhìn bóng lưng của tiểu thanh niên, trong đầu vừa buồn cười vừa nghĩ. Từ lúc tên gia hỏa nhìn tiểu thanh niên, đã phát hiện y với tư thế đứng thẳng cùng bối đao, không có lộ ra sơ hở gì. Hắn đã cảm giác được, y tuyệt đối là một cao thủ! “ O… O….” “Trời, đến giờ ăn rồi, ngươi nha thiếu có chút xíu cũng chết sao!” Diệp Phong buồn cười nhìn bóng lưng của tiểu thanh niên, cái bụng lại đột nhiên kháng nghị kêu lên, làm hắn không vui than, rồi nhanh chóng đi đến chiếc thuyền lớn, tiến vào chọn vài món hải sản ngon miệng, cùng một bình rượu ngon, rồi ngồi ở cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa hưởng thụ! “Uy, các ngươi có thấy không, thật là nhiều cao thủ đến đảo Hoa Luân đó!” “Dừng, tính toán cái gì, lần này đến Khố Ni Nhĩ quần đảo cao thủ rất nhiều, ngươi cũng không thấy đám người của các đảo khác sao!” Ngồi ở phòng ăn trong chiếc thuyền, vẫn không bao giờ thiếu những tiếng nghị luận. Khoảng ba mươi tám mạo hiểm giả đang ngồi chung một bàn, miệng thì ăn hải sản, cũng không ngừng bàn tán về việc các cao thủ lần này đến đây. Song, vào lúc này, một trận tiếng nổ ầm ầm đột nhiên truyền đến, mọi người trong phòng ăn liền khiếp sợ, du thuyền cũng tựa hồi bị chấn động, rung chuyển một lúc. Khi tiếng nổ dứt, liền sao đó tiếng hảm thanh hỗn loạn vang lên! “Thanh âm được truyền đến từ phía trong đảo. Thủy Tinh Thánh Thụ. Khẳng định là đã có người tìm thấy được nơi của thủy tinh thánh thụ rồi. Mọi người mau nhanh đi đoạt lấy!” Một tên thưởng kim liệp nhân trẻ tuổi đứng dậy quát lớn, rồi hắn chạy khỏi phòng ăn, liền lập tức dẫn đầu một đám người ồn ào chạy khỏi phòng ăn. Trong nhất thời chỉ còn là một mình tên gia hỏa Diệp Phong là còn ăn hải sản! “Ài, dù ở đâu, con người đều không có đổi, bản tính tham lam vẫn có…” Tên lưu manh nhìn đám người rời khỏi, ra vẻ chánh kinh, lắc đầu cảm khái, rồi cầm lấy chén rượu đỏ mà uống hết một hơi, điểm cây Phiêu Phiêu dục tiên, rồi mua một ít thức ăn đến cho Oánh, trả tiền xong, và rời khỏi du thuyền, từ từ đi đến nơi phát ra tiếng nột hảm. Ở phía tây tại trung tâm của đảo Hoa Luân, nơi có dầy đặc cây đại thụ, lục phát nữ đạo tặc Oánh đang đứng lẫn trong đám người, nhìn cái cây to nhất là cơ quan để vào cửa, thần sắc lộ ra vẻ tức cười. Tại rừng cây này không chỉ có những tiếng hảm thanh hỗn loạn, giờ phút này mọi người từ khắp nơi đều đổ vào đây. Thêm nữa hơn một trăm người không suy nghĩ gì mà tiến thẳng vào cửa. “Xông lên, xông lên, bọn các ngươi cứ chạy vào để cho cơ quan ở đó làm việc đi, bổn tiểu thư sẽ vào sau…” Oánh trong lòng đang cười thầm. Cái cơ quan này là do một gã thưởng kim liệp nhân trung niên vô ý phát hiện được. Lúc ấy Oánh đang ở trong rừng cây, cũng vừa thấy một cây tên đột nhiên bắn ra từ cơ quan, giết chết gã thưởng kim liệp nhân trung niên đó, trong lòng khẳng định là còn có thêm cơ quan khác, cho nên chần chờ không cùng đám người lập tức xong vào, mà lựa chọn chờ đợi ở bên ngoài cơ hội! Dù sao bây giờ không thể xác định bên trong có thủy tinh thánh thủ hay không, hơn nữa lại có nhiều người thấy, cho dù có được Thất sắc linh châu, nàng cũng không có khả năng an toàn rời khỏi. Cho nên với loại tình huống này, chờ đợi thời cơ là lựa chọn hợp lý nhất! “Uy, tiểu nha đầu, đã bận rộn một buổi rồi, vậy nàng có tìm được thánh thụ chưa?” Người tiến xuống cái động càng ngày càng nhiều, người ở lại trong rừng cây thì càng ngày càng ít. Diệp Phong tới được rừng cây, liếc mắt bắt gặp được lục phát mỹ nữ được hắn dịch dung, lập tức vừa cười vừa đi tới! “Con sâu lười, ngươi cười cái gì. Bổn tiểu thư chỉ một lúc nữa là có thể tìm được thánh thụ!” Oánh nhìn Diệp Phong đang đi tức, miệng chu lên hừ nhẹ. “Nói như vậy chính là vẫn chưa tìm được? Hắc hắc, nếu trước đó nghe lời của ta trên bãi cát chờ tin tức tốt, làm gì phải cực khổ đến thế. Nè, ta đặt biệt đem đến cho nàng!” Diệp Phong cảm thấy vui nhìn Oánh mà cười, đưa tay lấy thức ăn cho nàng. “Ác….. nguyên lai ngươi là đợi tin tức, sao không nói sớm. Thật sự là gian trá, đáng ghét!” Oánh sớm đã đói bụng, nghe Diệp Phong nói xong, tiếp lấy thức ăn, ngẫm lại, đều là do mình chuốc lấy, thật ra không bằng ở lại bãi cát mà chờ tin tức, không nhịn được liền nổi giận, mở miệng trách móc. “Ài, đúng là một đại tiểu thư điêu ngoa, rõ ràng là muốn tự mình đi tìm thánh thụ, bây giờ lại nổi giận với ta!” Diệp Phong nhìn mĩ lệ thiếu nữ, làm ra một bộ ủy khuất, rồi nhìn vào cái động, và hỏi Oánh: “Thủy tinh thánh thụ ở bên trong đó ư? Có đúng hay không vậy?” Cái miệng của Oánh vẫn còn đang ăn thức ăn, nhìn vẻ mặt mắc cười của Diệp Phong, không nhịn được phát ra một tiếng cười duyên, lắc đầu đáp: “Còn không biết bên trong có thánh thụ hay không, nhưng mà ta dám khẳng định là bên trong có cơ quan!” “Nếu đó là thủy tinh thánh thụ, trong cái động khẳng định cơ quan, hắc hắc.. thú vị… thú vị… “Diệp Phong nghe vậy nghiêng đầu quan sát cái động, rồi nhả một ngụm khó, mỉm cười xấu xa hắc hắc. “Tử dạng nhân ( tên đáng chết)!” Oánh nhìn vẻ mặt buồn cười của Diệp Phong, mắng một tiếng, rồi nhanh chóng lo cho cái bụng, cùng hắn đợi trong rừng cây, rồi theo nhóm người cuối cùng tiến vào động