Lưu Manh Lão Sư
Chương 112 : Không có khăn giấy
Ngày đăng: 21:06 20/04/20
Sáng sớmYến tỷ đến giúp Trần Thiên Minh kiểm tra vết thương. Khi cô tháo miếng gạc băng tay ra, cô không tin vào mắt mình:"Thiên Minh, em sao lại bình phục nhanh như vậy, em xem tay em ngay một vết sẹo nhỏ cũng không có".
"Em đã nói em không việc gì mà" Trần Thiên Minh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Yến tỷ, cười cười, sau cùng hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô, nắm lấy chỗ xxx của cô.
Oa, cảm giác thật khác biệt, đã mấy ngày không chạm vào, giờ chạm vào một chút, cảm giác mềm mại đó đã bốc lên tới đầu mình rồi, đã thế cái địa phương phía dưới lại không nghe lời rồi.
"Thiên, Thiên Minh, em không được, đây là bệnh viện, người ta nhìn thấy bây giờ" Yến tỷ cố sức giãy dụa thoát khỏi bàn tay lang sói của Thiên Minh. Lúc này là giờ làm việc của cô, nếu để người khác nhìn thấy, cô rất khó có thể ngẩng đầu ở bệnh viện.
" Hay, hay, tối nay chúng ta về nhà, từ từ làm lại chuyện này nhá" Tay Trần Thiên Minh lại chạm vào chỗ xxx đầy đặn của Yến tỷ, rồi hắn bỏ tay, cười dê.
"Đáng ghét, em nhìn em kìa, quần áo sộc xệch lên hết rồi" Yến tỷ trừng mắt nhìn Thiên Minh, cô từ từ kéo lại quần áo của mình lại.
"Chị, em bị bức bách quá mà, hơn nữa mấy ngày qua em bị thương, chị không biết em nhớ chị biết bao?" Trần Thiên Minh lại đang rán mắt ở chỗ bộ ngực của Yến tỷ.
"Biết, chị nhìn em là biết em đang nhớ Mỹ Cầm" Yến tỷ bắt đầu tháo miếng băng gạc ở bụng Thiên Minh.
"Nghĩ đến Mỹ Cầm là việc khác, em vẫn nghĩ nhiều đến chị" Trần Thiên Minh miệng lưỡi trơn tru, hắn bây giờ hiểu được đi với bụt mặc áo cà xa, đi với ma mặc áo giấy. Trước mặt Yến tỷ đương nhiên hắn phải nói hắn nghĩ đến cô.
"Miệng lưỡi trơn tru, chuyên lừa gạt con gái" Yến tỷ cẩn thận quan sát bụng Thiên Minh" Thiên Minh, thật ra chuyện gì đã xảy ra với em? Cơ thể em sao lại hồi phục nhanh như vậy?" Yến tỷ nhìn bụng hắn, nghi ngờ hỏi. Nếu ngày đó không phỉ cô tận mắt thấy Trần Thiên Minh bị ba trúng ba phát súng, cô cũng không thể tin được Trần Thiên Minh lại hồi phục nhanh đến như vậy chỉ trong mấy ngày.
"Chị, dĩ nhiên do thể chất của em, hơn nữa mấy ngày nay, chị đều bồi dưỡng cho em như vậy, em bình phục nhanh là đúng thôi" Trần Thiên Minh không dám nói, hắn thực ra đã bình phục từ ngay hôm đó.
"Xem ra thể chất của em rất tốt, nhưng nhanh quá" Bản thân là bác sỹ, Yến tỷ có chút hoài nghi việc Trần Thiên Minh bình phục quá nhanh.
"Chị, em muốn đi vệ sinh" Trần Thiên Minh vừa nói vừa kéo Yến tỷ đi vào phòng vệ sinh, hắn rất nóng vội. Đương nhiên việc cấp bách này không phải vội đi vệ sinh, mà do dục hỏa bốc lên làm hắn nóng vội.
Tiểu Mẫn bị hành động của hắn hù dọa, đặc biệt Trần Thiên Minh đã tháo băng ra khỏi tay, bàn tay hắn đang quờ quạng về phía cô, cô càng đờ đẫn đứng yên.
Thiên Minh vòng tay ôm Tiểu Mẫn, như vậy tiểu đệ đang nóng giận của hắn cũng chạm vào phía dưới Tiểu Mẫn:"Người đẹp, biết không? Đây mới gọi là lưu manh nè".
"Anh, anh muốn làm gì?" Tiểu Mẫn thực sự hoảng sợ, cô kinh hoàng, thất sắc thấy Trần Thiên Minh dám làm thế với cô. Cô vốn nghĩ Trần Thiên Minh chỉ dọa chơi thôi, ai biết hắn lại to gan như vậy.
"Làm gì? Cô không phải vừa bảo tôi là lưu manh sao? Tôi giờ đúng là lưu manh".
Trần Thiên Minh vừa nói, tay vừa chạm vào ngực Tiểu Mẫn. Ôi, cảm giác mềm mại đó càng làm cho tiểu đệ của hắn dựng lên.
"Không, không được" Tiểu Mẫn hoảng sợ cầu xin hắn.
"Cô nói điều này đã muộn rồi, người đẹp. Đúng, tôi ngày đó không chứng tỏ cái gì, hôm nay tôi sẽ chứng minh một chút" Trần Thiên Minh vừa nói, bàn tay còn lại của hắn lại lần xuống phía dưới Tiểu Mẫn.
Hắn kéo chiếc quần y tá của Tiểu Mẫn xuống, tay hắn xục xạo ở dưới đó.
"Không" Tiểu Mẫn muốn kêu lên, nhưng tay kia của Trần Thiên Minh đã bịt mồm cô.
Ô, cứng quá, hình như có vật gì đó chạm vào phía dưới của Tiểu Mẫn. Trần Thiên Minh nghĩ lại, hắn vừa cười, vừa nói "Ô, tôi biết, hôm đó ở trong phòng vệ sinh của tôi, chính cô đã cố ý mhư thế. Cô ở trong phòng vệ sinh xử lý cái vật đó đi" Nói xong, hắn bỏ tay ra, chỉnh đốn quần áo và bước ra ngoài.
Dù sao Tiểu Mẫn cũng là đồng nghiệp của chị Yến, Trần Thiên Minh không dám làm quá, hơn nữa ở đây là bệnh viện, địa bàn của người khác, nếu gặp chuyện không may thì không hay chút nào.
Tiểu Mẫn thấy Trần Thiên Minh buông tay đi ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy lại bình tĩnh, chỉnh sửa lại quần áo xong cô đi ra ngoài, dáng vẻ hung hăng cô trừng mắt nhìn hắn rồi cô chạy ra khỏi phòng với hai mắt đỏ rực.