Lưu Manh Lão Sư
Chương 116 : Chị mở cửa
Ngày đăng: 21:06 20/04/20
"Em Cầm, em tỉnh chưa?" Lý Yến nhẹ nhàng đẩy Trần Thiên Minh ra, sau đó khều khều cánh tay của Lưu Mỹ Cầm, nói.
"Đừng …" Bị chọc một hồi, Lưu Mỹ Cầm rốt cục đã tỉnh lại, nàng nhìn thấy Lý Yên cũng đang khỏa thân, sau đó nhìn Trần Thiên Minh một chút, phát hiện ra cả ba người cũng đang khỏa thân, nàng liền nghĩ đến việc khi nãy. Nhưng nghĩ mãi không ra, lần đầu tiên cùng một chổ với Trần Thiên Minh cũng thế này, lần thứ hai cũng thế này. Nghĩ đến đây, nàng lập tức đỏ mặt, không biết nhìn mặt Lý Yến như thế nào.
"Em bây giờ cảm thấy thế nào?" Lý Yến quan tâm hỏi Lưu Mỹ Cầm, mặc dù trong lòng nàng cũng rất thẹn thùng, nhưng mà, đây không phải là lúc để thẹn. Quan trọng hơn là đứa con trong bụng của Lưu Mỹ Cầm, rốt cục có chuyện gì không?
"Em … em …" Lưu Mỹ Cầm muốn tìm một cái chăn để che thân hình lại, nhưng không tìm thấy, "Em … em không sao, chỉ cảm thấy đau".
"Vậy bụng của em cảm giác thế nào? Có cảm giác không thoải mái không?" Lý Yến nghe Lưu Mỹ không có chuyện gì, trong lòng cũng thoải mái ra nhiều, nhưng nàng vẫn còn lo lắng, hỏi một câu.
"Không có chuyện gì".
"Có cảm giác đau hay nhức ở đâu không?"
"Không có" Lưu Mỹ Cầm lắc đầu.
"Vậy thì tốt rồi, vừa rồi em mới hù chết chị" Lý Yến nói xong, quay đầu lại nhìn Trần Thiên Minh, nói: "Đều do tên quỷ này hại người cả".
"Em … em không khống chế được chính mình!" Trải qua một phen phát tiết, bây giờ Trần Thiên Minh đã tỉnh táo. Hắn bây giờ, cảm giác vô cùng thanh tỉnh, nhưng mà khi nãy, sao lại như vậy. Lúc hắn tiến vào cơ thể của Lưu Mỹ Cầm, cả người dường như tan chảy, giống như là bị lửa thiêu rụi. Cho nên, chuyện sau đó, hắn chỉ nhớ loáng thoáng.
Hình như khi Lưu Mỹ Cầm bất tỉnh, thì chị Yến đi vào, sau đó mình và chị Yến.. sau đó nữa thì mình phát tiết ra. Cảm giác nóng như lửa khi đó như bị một xô nước lạnh tạt vào, lập tức tỉnh táo.
Chẳng lẽ, mình bị dục hỏa thiêu não, xúc động? Hay là do có quỷ trong người, bản thân không thể khống chế chính mình? Trần Thiên Minh nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra một đầu mối.
"Em … em không thể khống chế bản thân?" Lý Yến hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái.
Nhưng mà, nàng cũng nhớ lại khi nãy bản thân bị Trần Thiên Minh làm cho không thể khống chế được, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên.
Trần Thiên Minh nhìn thấy thân thể của Lý Yến, thằng em lại bắt đầu không nghe lời.
"Chị ơi, mở cửa đi" Trần Thiên Minh vừa nói vừa gõ cửa phòng tắm.
Qua một lúc sau, tiếng nước dừng lại, Lý Yến lên tiếng.
"Thiên Minh, có chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi trong lúc tắm, em để quên đồ!" Trần Thiên Minh ra vẻ khẩn trương nói.
"Vật gì vậy?"
"Chị không biết đâu, bên trong quần của em, chị giúp em đem quần ra đi!"
"Ồ" Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra, Lý Yến cầm cái quần đưa ra cho Trần Thiên Minh.
Nhưng mà, Trần Thiên Minh không cầm lấy quần, mà dùng sức đẩy cửa phòng tắm ra, sau đó nhảy vào.
"A! Thiên Minh, em muốn làm gì?" Lý Yến ở bên trong sợ hãi kêu lên.
"Vào trong tìm đồ" Trần Thiên Minh đáp.
"Chị còn phải tắm! Nhanh, em đi ra ngoài cho chị!" Bên trong truyền ra một ít âm thanh.
"Em biết, nếu không, em cũng không vào! Chị, chúng ta tắm uyên ương đi!" Trần Thiên Minh bắt đầu giở thói lưu manh.
"Em … không phải em đã tắm rồi sao?"
"Luật nào quy định một người tắm rồi không được tắm lại nữa?"