Lưu Manh Lão Sư

Chương 148 : Dạy nhầm đệ tử

Ngày đăng: 21:06 20/04/20


Trần Thiên Minh sau khi lái xe đưa Tiểu Hồng về nhà, liền trở lại Không Thiên khách sạn.



Hắn vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy Lâm Quốc: "Quốc, các cậu đã ăn cơm chưa?" Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc.



"Còn chưa, chuẩn bị một lúc nữa sẽ ăn."Lâm Quốc lắc đầu nói. Bởi vì người làm khách sạn, thông thường đều là chờ khách ăn xong, thời gian rảnh rỗi mới ăn. Cho nên, giờ đây cũng không có vị khách nào, bọn người Lâm Quốc cũng chuẩn bị ăn.



"Vậy các cậu sau khi cơm nước xong thì cậu, Ngạn Thanh, Tiểu Hào, Tiểu Tô cùng lên nơi phòng nghỉ của anh, anh dạy cho mấy cậu võ công."



"Được, được, một lát nữa chúng em sẽ tới." Lâm Quốc vừa nghe Trần Thiên Minh nói muốn dạy bọn họ võ công, vội vàng vui mừng gật đầu đáp ứng dù sao xế chiều từ hai giờ đến sáu giờ khách sạn cũng không có sự tình gì, có việc thì cũng có thể gọi huynh đệ khác trông coi, bốn người bọn họ phải tranh thủ mà học chút ít võ công của lão đại.



Trần Thiên Minh thấy Lâm Quốc gật đầu đồng ý, tự mình cũng mang một vài thứ lên tầng hai.



"Lão Đại." Lâm Quốc đẩy cửa phòng ra, kêu nhỏ.



"Các cậu đã tới, tốt, nhanh vào, đóng cửa lại." Trần Thiên Minh vừa nói vừa gọi mấy người Lâm Quốc tiến vào.



Bọn người Lâm Quốc mới dùng cơm nhưng cũng không có ăn được bao nhiêu, đã vội vàng đi lên, đặc biệt là Trương Ngạn Thanh, vừa nghe thấy Trần Thiên Minh muốn dạy bọn họ võ công, ngay trên bàn cơm đã làm ầm ĩ không ăn. Cho nên, bọn họ vừa vào phòng Trần Thiên Minh, ngồi lên ghế dựa đặt ở bên giường, sau đó mọi người cùng nhau nhìn Trần Thiên Minh. Muốn nhanh chóng học được võ công của Trần Thiên Minh.



"Thật ra, võ công của anh rất dễ học, nếu như có thể học được, sẽ có võ công cao cường, có hiệu quả ngoài tưởng tượng." Trần Thiên Minh bây giờ cảm thấy mình giống như ông bác, như là một vị sư phụ cực kì lợi hại, lớn tiếng mà nói.



Thông thường khi thu đồ đệ người ta đều giới thiệu một ít về võ công cùng môn phái của mình. Nhưng mà hắn không biết những điều này cho nên đầu tiên là thổi phồng một chút. Để cho mọi người biết Hương Ba Công là một môn võ công rất dễ học và cũng là một môn võ công cực kì lợi hại, để làm tăng thêm tinh thần tự tin học tập của họ.



Thật ra Trần Thiên Minh làm sao biết, trong môn phái của ông bác, khó học nhất là Hương Ba Công, bởi vì Hương Ba Công không phải là ai cũng có thể luyện được. Bởi vì nếu là người khác phải có thể cách đặc thù mới có thể luyện. Loại thể cách này được người ta gọi là Thiên Dương mạch, người bình thường không có mạch này. Loại mạch này rất thích hợp để luyện Hương Ba Công.


Đã xem hai bộ phim Trần Thiên Minh không nhịn được, tại sao lại lâu như vậy? Lúc mình luyện xong một chu thiên hình như rất nhanh mà, là nửa giờ hay là gần một giờ gì đó. Nhưng giờ đây đã qua bốn tiếng, bọn họ tại sao còn chưa luyện được vậy? Không phải là tẩu hỏa nhập ma, xong đời rồi chứ? Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh vội vàng đi tới bên người Lâm Quốc, cẩn thận xem xét.



Hoàn hảo, bọn họ vẫn còn thở, Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ "vậy là bọn họ vẫn còn sống". Hắn yên lòng, sau đó lại tiếp tục xem TV.



"Lão đại, em đã luyện hết." Một lát sau, Trương Ngạn Thanh mở hai mắt, nói với Trần Thiên Minh.



"Cậu luyện được một chu thiên rồi chứ?" Trần Thiên Minh hỏi.



"Đúng vậy, một chu thiên." Trương Ngạn Thanh gật đầu nói.



"Vậy cậu có cảm giác gì?"



"Hình như không có cảm giác gì?" Trương Ngạn Thanh nghĩ lại, lắc đầu nói với Trần Thiên Minh.



"Không có cảm giác?" Trần Thiên Minh khó hiểu, hắn cầm lấy mấy trang giấy, cẩn thận xem lại từng chút một, không có sai, một chữ cũng không nhầm, là khẩu quyết Hương Ba Công.



Lúc này, bọn người Lâm Quốc cũng trước sau tỉnh dậy, nói với Trần Thiên Minh bọn họ cũng dã luyện xong một chu thiên.



Nhưng mà khi Trần Thiên Minh hỏi bọn hắn có cảm giác gì, bọn họ đều có cùng một đáp án là không có cảm giác gì, thật giống như là đi ngủ rồi tỉnh ngủ mà thôi.



Thật ra Hương Ba Công là một loại võ công đặc biệt, người không có thể cách Thiên Dương mạch luyện thì giống như luyện khí công thông thường mà thôi, chỉ giúp cường thân kiện thể mà thôi.Cho nên, bọn Lâm Quốc làm sao mà được như lúc Trần Thiên Minh luyện khi trước, cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng đây?



"Trời ạ, ta quên mất một điều quan trọng nhất!" Trần Thiên Minh đang suy nghĩ đột nhiên kêu to với bọn Lâm Quốc.