Lưu Manh Lão Sư

Chương 151 : Điều kiện

Ngày đăng: 21:06 20/04/20


Buổi chiều, Thái Đông Phong nhận được điện thoại của Diệp Đại Vĩ, nói có chuyện gấp muốn xin hắn hỗ trợ, nhất định phải gặp hắn. Vì vật, Thái Đông Phong liền lái xe đến câu lạc bộ đêm của Diệp Đại Vĩ. Dù sao mười giờ đêm nay mới giao dịch ở Thiên Tinh Bang, thời gian vẫn còn sớm.



"Anh Thái, lần này anh phải giúp em!" Diệp Đại Vĩ đã chờ Thái Đông Phong từ lúc câu lạc bộ đêm mở cửa, vừa thấy Thái Đông Phong đến đã vội vàng chạy ra đón, vẻ mặt đau khổ cầu xin Thái Đông Phong.



"Ở đây nhiều người quá, vào bên trong rồi nói." Thái Đông Phong nhìn thấy bộ dạng khổ sầu của Diệp Đại Vĩ, trong lòng có chút cao hứng. Xem ra, chuyện Diệp Đại Vĩ mắc phải không phải là nhỏ, chắc là chuyện rất lớn. Hắn đang muốn tìm một cơ hội như vậy, bởi vì bạn gái Diệp Đại Vĩ là Lương Thi Mạn, vẫn làm cho hắn trong lòng ngứa ngáy, chỉ có điều là chưa có cơ hội xuống tay.



Giờ thì cơ hội đã đến, Diệp Đại Vĩ có việc cầu hắn. hắn đã ở bên cạnh quan sát quan hệ của Diệp Đại Vĩ với Lương Thi Mạn, hơn nữa Diệp Đại Vĩ là người vì tiền, chuyện gì hắn cũng dám làm. Vốn dĩ muốn đêm nay ở tại Thiên Tinh Bang không đi, nhưng thấy Diệp Đại Vĩ có việc gấp cầu hắn, cơ hội như vậy, hắn không thể để lỡ. Hơn nữa, chỉ cần trước mười giờ trở về là được.



"Tốt tốt." Diệp Đại Vĩ vội đi trước dẫn đường, sốt ruột dẫn Thái Đông Phong vào trong một căn phòng kín trong câu lạc bộ đêm.



"Đại Vỹ, nói đi, em có chuyện gì?" Thái Đông Phong thấy Diệp Đại Vĩ giờ như con kiến ở trên chảo nóng, mỉm cười nói với Diệp Đại Vĩ.



"Anh Thái, chuyện là như thế này, không biết tên khốn nạn nào nói xấu sau lưng ta, nói nơi này của em chứa gái mại dâm, chưa hết, hôm qua còn có người tới đây bắt quả tang." Diệp Đại Vĩ nói.



"Em mở câu lạc bộ đêm này, không có người bảo kê sao?" Thái Đông Phong nhíu mày, Diệp Đại Vĩ này cũng quá kém, loại câu lạc bộ đêm này nếu như không có người trong cục công an, làm sao hoạt động.



"Em có tìm người bảo kê, sở trưởng sở cảnh sát ở đây là bạn thân của em, em cũng có một người bạn đang làm ở cục công an huyện. Nhưng lần này trong cục hành động rất bí mật, nghe nói lần này là do một vị lãnh đạo chỉ thị, chỉ có đến lúc chuẩn bị xuất phát mới được biết kế hoạch hành động. Đến kiểm tra nơi này của em." Diệp Đại Vĩ thở dài một hơi, lắc lư đầu, nói.




"Bồi một đoạn thời gian?" Diệp Đại Vĩ trong lòng thầm nghĩ, không phải chỉ là một người đàn bà thôi sao? Dù sao Lương Thi Mạn cũng là mình dùng sức đoạt được, sau này mình sẽ kiếm người khác giờ phải bảo trụ chính mình, bảo trụ gia sản của mình, lo gì không có đàn bà? Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Đại Vĩ lập tức sáng suốt, hắn nói với Thái Đông Phong: "Được, anh Thái, em nghe lời anh, anh phải giúp em bãi bình việc này, anh em chúng ta cả mà, có phải xa lạ đâu?" Nói xong, Diệp Đại Vĩ nhìn Thái Đông Phong rồi cười một trận to.



"Tốt, tốt, Đại Vỹ, có lời này của em, anh chính thức nhận em làm bạn. Chuyện của em, cũng là chuyện của anh. Chờ sau đêm nay anh trở về lập tức điện thoại cho người ta, bãi bình giúp em, chuyện này với ta chỉ là chuyện nhỏ." Thái Đông Phong vừa cười vừa nói. Thật ra Ngũ huyện trưởng thường xuyên tới nhà hắn báo cáo công việc, muốn bãi bình chuyện này cũng không phải chuyện gì quá khó.



"Tốt lắm, cám ơn anh Thái." Diệp Đại Vĩ vừa nghe mừng rỡ, biết Thái Đông Phong sẽ giúp mình, hắn như trút được tảng đá trong lòng. Con mẹ nó, nếu như tra được là ai làm, hắn nhất định bằm thấy kẻ đó thành vạn mảnh. Diệp Đại Vĩ oán hận nghĩ.



"Đại Vỹ, nếu Thi Mạn của em không đồng ý thì sao?" Thái Đông Phong nói với Diệp Đại Vĩ, hắn muốn biết Diệp Đại Vĩ dùng biện pháp gì để hắn chơi được Lương Thi Mạn, là dùng sức để cưỡng ép, hay là sao?



"Em, em sẽ nghĩ biện pháp." Diệp Đại Vĩ ngẫm lại, nói với Thái Đông Phong: "Anh Thái, anh yên tâm đi, việc này sẽ không để anh phải bận tâm." Diệp Đại Vĩ nói xong, liền đi tới cạnh bàn, lấy ra một chén không, sau đó rút từ trong túi tiền mình một gói thuốc.



"Đại Vỹ, đây là cái gì?" Thái Đông Phong thấy Diệp Đại Vĩ làm như vậy, kỳ quái hỏi Diệp Đại Vĩ.



"Anh Thái, loại thuốc này gọi là con ruồi màu đỏ, cũng là gọi là con ruồi đỏ, là hàng nhập khẩu, nó có thể tích nhỏ, dược tính rất mạnh, không màu không vị, rất khó để phát hiện, cho dù có tan trong nước cũng không đổi màu. Nếu như người nào ăn phải, cho dù cô ả có là một bà lão tám mươi tuổi, cũng vô cùng thèm khát được người ta chơi." Diệp Đại Vĩ nói xong, cao hứng cười rộ lên.



Lương Thi Mạn ơi Lương Thi Mạn, lần đầu tiên em bị anh chơi cũng là ăn cái này, bây giờ bị người đàn ông khác chơi cũng ăn cái này, xem ra, con ruồi đỏ này với em thật là vô cùng có duyên!