Lưu Manh Lão Sư

Chương 163 : Chồng chị là cảnh sát

Ngày đăng: 21:07 20/04/20


"Cái gì?" Trần Thiên Minh cả kinh, hắn suýt chút nữa ngã từ ghế xuống, Tiểu Hồng sao có thể nói những lời như thế? Nàng chút nữa đã dọa chết hắn, may là hắn không bị bệnh tim: "Thầy, thầy lúc trước ở trên lớp không phải rất muốn nhìn sao?" Giọng Tiểu Hồng càng lúc càng nhỏ, thanh âm cuối cùng như muỗi kêu. Vẻ mặt bây giờ của nàng đỏ rực lên trông đáng yêu vô cùng.



"Thầy, thầy mới rồi không có ý đó, không thể được" Bây giờ đến lượt Trần Thiên Minh đỏ mặt, lúc trước hắn muốn rình coi Tiểu Hồng bị Tiểu Hồng bắt được, giờ nàng lại nói thẳng ra sao hắn không đỏ mặt được chứ?



"Hừ, thầy không nhìn? Thầy không thành thật rồi" Tiểu Hồng nghe Trần Thiên Minh nói thế, nàng bất chấp nỗi thẹn thùng, hai mắt mở to nhìn Trần Thiên Minh và nói với hắn.



"Thầy, thầy" Trần Thiên Minh không thốt lên được. Hành động của hắn đã thừa nhận tội danh của hắn. Nếu hắn không thành thật thừa nhận thì tốt lắm.



"Thầy, đừng ngại, em không phải trách thầy, ý em muốn nói, thầy muốn nhìn xem chỗ này của em, em cho thầy xem, thầy ngàn vạn lần không nên làm thế trong giờ học, nếu bị người khác phát hiện ra thì sẽ không hay" Tiểu Hồng nói rất rõ ràng càng làm cho Trần Thiên Minh đỏ mặt xấu hổ, hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ trên nền nhà để rúc vào đó.



Tiểu Hồng nói xong, bàn tay đặt ở cổ áo, nàng từ từ cởi cúc áo.



"Tiểu Hồng, em không nên làm thế" Trần Thiên Minh nuốt nước bọt, hắn khó khăn thốt lên, Tiểu Hồng dụ dỗ hắn như thế, hắn sợ chính hắn không thể khống chế bản thân mình được, làm ra chuyện không nên làm với nàng.



"Thầy, thầy không nên hiểu lầm, em không có ý gì, em chỉ muốn cho thầy xem cái áo nịt ngực thầy mua có đẹp hay không thôi" Tiểu Hồng vừa nói vừa cởi cúc áo cổ ra.



Cuối cùng Tiểu Hồng cũng cởi hết cúc áo của nàng. Trước mắt Trần Thiên Minh là một cái áo nịt ngực cực kỳ đẹp, màu kem, rìa áo có hoa văn. Mặc dù hắn mua cái áo đó nhưng hắn không chú ý đến, hơn nữa hắn lúc đó thấy áo nịt ngực cũng không có gì đẹp mắt. Bây giờ Tiểu Hồng mặc trên người, nó thực sự hấp dẫn, nó làm nổi bật tất cả các đường cong trên ngực của nàng làm cho hắn có ý nghĩ kỳ quái.



"Đẹp không thầy? Tiểu Hồng cúi đầu, mặt đỏ như quả táo, nàng không dám nhìn Trần Thiên Minh.



"Đẹp, rất đẹp" Giờ đây Trần Thiên Minh đã bị cảnh đẹp trước ngực Tiểu Hồng mê hoặc làm hắn không cưỡng lại được. Đặc biệt da thịt trắng ngần của Tiểu Hồng rất phù hợp với cái áo ngực màu kem đó. Hắn không thể phân biệt được chỗ nào là da thịt nàng, chỗ nào cái áo. Hắn chỉ biết cảnh tượng đẹp đẽ trước ngực của Tiểu Hồng làm cho hắn hưng phấn. Đặc biệt địa phương phía dưới của hắn càng hưng phấn hơn.



"Thầy, thầy muốn kiểm tra sao?" Tiểu Hồng càng lúc càng bạo gan, nàng có cảm giác Trần Thiên Minh muốn né tránh nàng, nàng muốn chủ động, đi tới chỗ Trần Thiên Minh.




"Đúng, em không biết cục công an ư? Phạm Văn Đình thấy kỳ quái liền hỏi hắn.



"Không biết" Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ nếu như ta biết chồng chị là công an của cục công an, có đánh chết thì tôi đêm nay cũng không đồng ý cùng chị đi hát Karaoke. Nghĩ vậy Trần Thiên Minh hỏi lại Phạm Văn Đình: "Anh ấy có súng không?"



"Thiên Minh, câu hỏi của em hơi kỳ quái, một cảnh sát không được bắn súng ư? Chị hỏi em vậy làm thầy giáo không cần dùng phấn viết có được không?" Phạm Văn Đình không phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Trần Thiên Minh, đặc biệt khi hắn nghe nói chồng của nàng biết bắn súng lúc trước, sắc mặt hắn càng tái nhợt.



Lúc này Trần Thiên Minh thực sự muốn trời mưa thật to, hay là giông bão ập đến làm cho hắn không thể đến câu lạc bộ hát Karaoke tối nay, nhưng ông trời không có ủng hộ lời cầu nguyện của hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ lúc này ngoài trời sao đã lên, còn có cả ánh trăng. Sao lại không có cảnh như hắn nghĩ lúc trước chứ?



Trần Thiên Minh uể oải dựa vào ghế, cả người hắn bải hoải, mệt mỏi, mồ hôi lạnh tuốt ra



"Bình Minh, em sao thế? Người không khỏe à?" Phạm Văn Đình rốt cục phát hiện vẻ mặt khác thường của Trần Thiên Minh, nàng sợ hãi hỏi hắn.



"Em, em không ổn rồi" Ánh mắt Trần Thiên Minh sáng lên, hắn thầm hô quyết tâm, sao hắn lại ngu thế chứ, sao hắn không giả bộ bị ốm sao? Nói hắn không khỏe nên không đi được, nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh ôm bụng kêu lên: "Ôi chao, ôi chao".



Phạm Văn Đình nghi ngờ nhìn Trần Thiên Minh nói: "Thiên Minh, em lúc trước còn khỏe thế cơ mà, bây giờ lại ốm là làm sao? Nơi nào thấy khói chịu?"



"Là, bụng của em có vấn đề" Trần Thiên Minh làm ra vẻ đau đớn nói.



"Đúng không? Để chị sờ xem nào" Phạm Văn Đình vừa nói vừa buông quần áo xuống đi tới bên Trần Thiên Minh, nàng giơ tay sờ vào bụng Trần Thiên Minh.



"Không, không em không sao" Trần Thiên Minh nhìn bàn tay xòe ra của Phạm Văn Đình mà kinh sợ, hắn vội lắc đầu nói. Động tác thân mật như thế để cho người khác, đặc biệt người chồng có súng của nàng nhìn thấy thì chính hắn lại càng gặp phiền toái.