Lưu Manh Lão Sư

Chương 168 : Về Nhà Giải Quyết

Ngày đăng: 21:07 20/04/20


"Tôi nên cái gì hả?" Trần Thiên Minh hưng phấn nhìn Phạm Văn Đình nói. Hắn hiện giờ gấp như là một con kiến bò trên chảo nóng vậy, hắn rất muốn ôm ngay Phạm Văn Đình lên tầng năm vận động.



Phạm Văn Đình cười cười, nói với Trần Thiên Minh: "Vậy cậu về nhà giải quyết đi! Ngốc!" Nói xong, nàng lại cười, sau đó quay đầu chạy đi.



"Cái gì? Tôi tự mình giải quyết?" Trần Thiên Minh ngây người, hắn tưởng rằng chính mình còn trong mộng, mà vừa rồi chính là một giấc mộng. Hắn nhéo đùi, đau, rất là đau, xem ra chính mình không phải đang nằm mơ.



Nhìn thấy Phạm Văn Đình đã đi vào phòng bán thương phẩm kia, Trần Thiên Minh đành thật vọng thở dài một tiền, sau đó trở về trong xe. M, Phạm Văn Đình không ngờ lại chơi mình như vậy, đùa giỡn chính mình sao? Trước thì câu dẫn cho dục hỏa của mình bốc lên, sau đó thì nàng ta chạy mất hình, còn nói là chính mình tự giải quyết, chẳng nhẽ nàng ta nghĩ mình là cao thủ "thẩm du" sao? Ngất mất.



Trần Thiên Minh nghĩ vậy, hắn liền lái xe về thẳng nhà. Bởi vì, trong nhà còn có hai mỹ nữ đang chờ hắn, vì thế hắn cũng không ngu, cần gì phải tự mình giải quyết!



Về đến nhà, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng mở cửa, a di đà phật, chị Yến, cầu trời chị ở nhà, nếu như Mỹ Cầm ở nhà, vậy thì mình hôm nay thảm rồi. M, chị Đình à, ngươi là yêu tinh hại người, một ngày nào đó, tôi sẽ đòi lại công đạo. Hắn nhẹ nhàng đi đến cửa phòng của Yến, nhẹ nhàng mở cửa.



Bởi vì là nhà của mình, cho nên Yến và Mỹ Cầm ngủ cũng không khóa cửa, chỉ đóng mà thôi. "Yến, Mỹ Cầm," Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy cửa, rồi nhẹ giọng gọi. Đêm khuya như vậy, nếu đánh thức cha và mẹ, vậy thì không tốt.



Trần Thiên Minh bật đèn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, chỉ thấy trên giường có hai người nằm, chuẩn xác mà nói thì là hai mỹ nữ, đúng là Yến và Lưu Mỹ Cầm. Yến thì nằm nghiêng mà ngủ, còn Lưu Mỹ Cầm thì nằm thẳng, tuy các nàng đều mặc đồ ngủ, nhưng mà da thịt lộ ra vẫn làm Trần Thiên Minh sắc tâm đại khởi.



Thật là tốt, đêm này Yến ở nhà, vậy thì mình đêm nay không "đói" rồi. Nhìn thấy bở mông yêu kiều của Yến, phía dưới của hắn lại bắt đầu phát tác.



Hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Yến, ôn nhu nằm lấy ** của nàng, cảm giác mềm mại khiến hắn vô cùng hưng phấn, đặc biệt là dưới tình huống Yến không biết gì, điều này càng làm cho hắn có cảm giác như đang thâu tình.




"Đúng rồi, nói như vậy mới đúng chứ." Trần Thiên Minh thấy rằng rút cục thì Yến cũng đã chịu thua mình, vì thế cao hứng nói. Lúc này hắn nhào lên, nhẹ nhàng cầm lấy quần ngủ của Yến, chậm rãi cởi ra.



Chỉ thấy một chiếc quần lót màu đỏ lưới hiện ra trước mắt Trần Thiên Minh, trời ơi! Đay chính là nội y tình thú mà ngày đó hắn mua tặng Yến, không ngờ được hôm nay nàng lại mặc nó. Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt ve lớp lưới, bởi vì ở đó hình như lộ ra một thứ gì đó.



"A….." Yên lại rên rie một tiếng, bên dưới bị Trần Thiên Minh vuốt ve, khoái cảm rất nhanh đã truyền đến tận đại não của nàng, khiến nàng không thể nào kìm hãm được.



Nhìn thấy Yến bên dưới có vẻ đã ẩm ướt hết, Trần Thiên Minh cũng không do dự mà đem nốt chướng ngại vật cuối cùng trên người nàng cởi ra, địa phương thần bí mê người kia lập tức hiện ra hoàn toàn trước mắt hắn, khiến hắn bị cuốn hút vào sâu trong đó.



"Thiên Minh, chị…Muốn,….nhanh đi…" Yến nhỏ giọng mời gọi Trần Thiên Minh, thanh âm mời gọi này, khiến đấu chí của Trần Thiên Minh dâng trào, dục hỏa bốc cao vạn trượng.



Nhưng mà, hắn cũng không trực tiếp tiến vào, ngược lại, hắn cúi người xuống, hôn lên đôi môi của Yến, nhỏ giọng nói: "Chị, em rất yêu chị!" Thanh âm dịu dàng đưa tình, khiến Yến rơi vào trong sự ôn nhu của hắn.



"Thiên Minh, chị cũng vậy, chị cũng yêu em, chị nguyện ý vì em mà làm bất cứ chuyện gì." Bây giờ vẻ mặt Yến ửng hồng, nhưng mà nàng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Trần Thiên Minh, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định và tình yêu vô hạn.



"Chị, hiện giờ em muốn bắt đầu "yêu" chị." Trần Thiên Minh vừa nói vừa nghiêng người, điều chỉnh lại vị trí.



"Ưm…." Yến rên rỉ, như là đang mời gọi Trần Thiên Minh vậy.