Lưu Manh Lão Sư

Chương 173 : Rút Cục Đã Tới

Ngày đăng: 21:07 20/04/20


Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Lâm Quốc nói hắn nhanh trở về, trong lòng hắn chợt động, cũng bắt chấp đau thương, vội vàng nhắm hướng khách sạn Không Thiên phi đi. Đến khách sạn, hắn thấy ngay Trương Lệ Linh và Lâm Quốc đang đợi hắn trong đại sảnh.



"Hai người theo anh lên lầu 2," Trần Thiên Minh cảm giác có gì đó không ổn, vội nói.



Lên lầu 2, tiến vào phòng nghỉ của Trần Thiên Minh, Lâm Quốc đợi Trần Thiên Minh và Trương Lệ Linh đi vào, sau đó đóng cửa lại, Trần Thiên Minh nói: "Nói đi, rút cuộc là chuyện gì?"



Lâm Quốc là Trương Lệ Linh thoáng nhìn nhau, sau đó Lâm Quốc nháy mắt với Trương Lệ Linh. Trương Lệ Linh thấy Lâm Quốc kêu mình nói, nàng hơi dừng lại một chút, nói: "Hôm nay thành viên cổ phần của khách sạn, tất cả đều yêu cầu, toàn bộ rời đi."



"Toàn bộ rời đi?" Trần Thiên Minh ngây người, trước kia cho tới bây giờ chưa từng có chuyện như vậy. Trước kia chỉ có một bộ phận rời đi, hiện giờ thì toàn bộ, vậy ý nghĩa chính là họ thu được tin tức gì đó, biết có người muốn tìm mình động thủ, hoặc có thể là lập tức động thủ, chính mình không còn ô dù nữa, vì thế vội vàng rời đi.



"Đúng vậy, tất cả đều đi." Trương Lệ Linh gật đầu, nói. "Chuyện này cũng không đồng nhất, khẳng đinh là sau lưng họ xuất hiện chuyện gì đó, nhưng người này đều là lão gian thương, có lợi thì chạy tới, nguy hiểm tới thì họ còn chạy nhanh hơn thỏ nữa. Cho nên, sắp tới khách sạn Không Thiên cảu chúng ta sẽ xảy ra chuyện." Trương Lệ Linh nói ra sự lo lắng của chính mình.



"Đúng, nhất định là có chuyện, hôm nay thư ký Hà về thành phố, xem ra, có người muốn rat ay với chúng ta." Trần Thiên Minh cũng đồng ý với cách nghĩ của Trương Lệ Linh.



"Vậy, chúng ta nên làm sao bây giờ?" Lâm Quốc lo lắng nói.



"Không có gì phải suy nghĩ, nếu người khác muốn động thủ với chúng ta, chúng ta có trốn cũng không được, không bằng cứ chờ chúng tới. Chẳng lẽ hiện tại muốn đóng cửa khách sạn Không Thiên sao? Đây là chuyện không có khả năng." Trần Thiên Minh nói.



"Được, chúng ta chờ bọn chúng tới." Lâm Quốc vỗ vỗ bên hông, lớn tiếng nói. Trần Thiên Minh biết, Lâm Quốc đã dấu súng bên hông, hắn còn thông qua các mỗi quan hệ mua được một ít đạn nữa.



"Tốt, mọi người cẩn thận một chút, đồng thời cũng báo với các huynh đệ bên dưới, kêu bọn họ cẩn thận chút, đoạn thời gian này nếu không có chuyện gì, đừng ra ngoài, tốt nhất là cứ ở trong khách sạn." Trần Thiên Minh dặn dò.



"Bọn em hiểu, bọn em đi xuống." Lâm Quốc gật đầu, nói.
"Cảnh sát chỉ hỏi một ít vấn đề bình thường theo luật, bọn họ còn nói, nếu sự việc chưa được tra rõ ràng, khách sạn của chúng ta không được phép mở cửa buôn bán. Lát nữa họ sẽ phái chuyên gia đến kiểm tra, xem rốt cuộc thì xảy ra vấn đề ở đâu mà khiến khách hàng trúng độc." Lâm Quốc nói.



"Thiên Minh, tôi vừa đi hỏi một số người, lần này phiền toái của chúng ta, hình như là do cấp trên nhúng tay vào, vì thế cũng không ai dám cầu tình cho chúng ta. Thế nên, bọn họ chỉ có thể làm theo, có thể còn ném đá xuống giếng nữa." Trương Lệ Linh nhíu mày nói. Lúc nãy nàng đã tìm những người liên quan để hỏi, nhưng những người này không tiếp điện thoại của nàng, mà có cũng chỉ nói là bọn họ không giúp được, chỉ có thể để nàng tự lo thôi.



"Xem ra, chúng ta chỉ có thể xem số trời thôi, để xem bọn chúng muốn phạt như thế nào vậy."



Trần Thiên Minh bất đắc dĩ cười khổ.



"Thiên Minh, tôi vừa nhận được điện thoại của ngân hàng, nói là khoản tín dụng của chúng ta có vấn đề, hiện tại sẽ không cho chúng ta vay nữa." Trương Lệ Linh nói.



"Cái gì? Ngân hàng không cho chúng ta vay nữa?" Trần Thiên Minh cũng kinh hãi thất sắc, nếu ngân hàng không cho bọn họ vay vốn nữa, vậy thì công ty địa ốc sẽ không đủ tài chính dẫn đến ngừng kinh doanh, vậy thì sẽ tạo thành tổn thất khó mà tình toán được.



"Đúng vậy, không cho chúng ta vay vốn nữa." Trương Lệ Linh gật đầu, tiếp tục nói: "Nếu chuyện như vậy, công ty địa ốc sẽ gặp nguy cơ rất lớn, nếu không thể chuyển giao nhà cho khách hàng vào ở, vậy thì bọn họ sẽ không trả tiền, thậm chí là còn có thể kiện chúng ta. Chỉ là, ngân hàng hiện nay muốn ngừng cho vay vốn, chúng ta cũng không đủ tiền để rót vào công trình." Vẻ mặt Trương Lệ Linh đầy lo lắng nói.



"Như vậy sao, Ngạn Thanh chú theo bàn chuyện với những người bệnh, hy vọng cũng các ngành liên quan phối hợp tốt, để giá bồi thường đến mức thấp nhất. Lâm Quốc chủ yếu tìm xem nguyên nhân của lần trúng độc này, vì sao và do ai làm? Lệ Linh, cô vất vả thêm một chút, cùng ngân hàng kia thương lượng xem, có cách nào xử lý không. Sau đó cố chạy thêm mấy ngân hàng nữa, xem bọn họ có thể hỗ trợ không." Trần Thiên Minh suy nghĩ, sau đó phân phó nhiệm vụ cho đám Lâm Quốc.



"Chỉ còn cách đó thôi," Trương Lệ Linh gật đầu, nói.



"Lệ Linh, cô cấp cho bọn họ một ít tiền, hiện tại đúng là lúc cần dùng tiền, không cần suy nghĩ, chỉ cần có thể hữu dụng đối với chúng ta, vậy thì có thể tốn thêm chút, đặc biệt là nhân viên phụ trách trực tiếp đến chúng ta, cấp cho bọn họ thêm chút ưu đãi. Có khi một ít tiểu nhân vật cũng có thể giúp được chúng ta đó." Trần Thiên Minh nói với Trương Lệ Linh.



"Tôi hiểu," Trương Lệ Linh gật đầu, cùng Lâm Quốc chia nhau đi làm việc.