Lưu Manh Lão Sư
Chương 189 : Sau Lưng
Ngày đăng: 21:07 20/04/20
Lâm Quốc vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, hắn nhanh chóng nhìn thật kỹ viên bi sắt trong tay Chung Hướng Lượng. "Trời ơi, đây là đồng xu lúc đầu." Nói xong, hắn liền đưa cho Tiểu Tô.
Tiểu Tô vừa nhìn, cũng thấy vô cùng kinh ngạc, vội chạy đến bên người Chung Hướng Lượng, nói: "Chung đại ca, người nhanh dạy tui em võ công đi, chúng em muốn học." Trương Ngạn Thanh cũng đứng bên cạnh Lâm Quốc, la hét muốn học.
"Ê ê, các người trước tiên có thể ăn cơm được không, ta đói sắp chết rồi đây này." Đại bá một bên cắn cái đùi gà một bên lớn tiếng nói.
"Đúng, đúng, trước ăn cơm đã." Trương Ngạn Thanh nhanh chóng lấy ghế cho Chung Hướng Lượng, Tiểu Tô thì nhanh chóng gắp cho Chung Hướng Lượng một cái đùi gà, còn Lâm Quốc thì lấy cơm.
"Tiểu Lượng, cái đùi gà kia là của ta." Đại bá thấy Chung Hướng Lượng cắn một phát lên cái đùi gà thì đau lòng nói. Đại bá cùng với Trần Thiên Minh đều ngây người, đám Lâm Quốc hiện giờ đã coi Chung Hướng Lượng như đại gia, mà sư phụ của đại gia cũng với đại ca của họ thì bị quên mất.
"A Quốc, cậu lấy giúp ta một hộp cơm cho lái xe ở bên ngoài. Chung Hướng Lượng nói với Lâm Quốc.
"Vâng, em lập tức đi ngay." Lâm Quốc như nhận được thánh chỉ, lập tức cầm theo một hộp cơm chạy ra ngoài.
"Ê, ba tên tiểu tử các người, lát ăn cơm xong, ta giúp các người đả thông kinh mạch, thế nào?" Đại bá vì muốn củng cố địa vị của mình, cố ý dụ dỗ đám Lâm Quốc.
"Đả thông kinh mạch? Không, chúng con không cần." Đám Lâm Quốc vừa nghe thấy đại bá muốn đả thông kinh mạch cho bọn họ, vội vàng liều mạng lắc đầu, nói. Bọn họ nghĩ tới lần trước Trần Thiên Minh giúp bọn họ đả thông kinh mạch, mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng, cái cảm giác đó bọn họ nhất quyết không muốn cảm nhận lại.
"Các ngươi không cần?" Đại bá lại hoài nghi tai mình nghe lầm, một chuyện tốt đến như vậy, bọn họ có thể tìm ở đâu chứ? Đám vãn bối trong môn phái có cầu mình, mình còn chưa chắc đã đáp ứng đó!
"Chuyện tốt như vậy các ngươi cũng không cần ư?" Chung Hướng Lượng cũng rất kỳ quái, hắn hỏi lại Lâm Quốc.
"Chuyện tốt?" Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh liếc nhau.
"Đại bá, người ăn no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta bắt đầu thôi!" Đám Lâm Quốc cười cười lấy lòng đại bá.
"Bắt đầu cái gì?" Đại bá cố ý nghiêm mặt hỏi lại.
"Đương nhiên là giúp bọn con đả thông kinh mạch," Lâm Quốc cao hứng nói. Nghe lão đại nói, chỉ cần đả thông kinh mạch, thì năng lực sẽ rất lớn, thật sự là quá tốt.
"Ồ, các ngươi không phải nói là không cần sao?" Đại bá cố ý hỏi lại bọn họ.
"Dạ muốn, muốn, vừa rồi là Tiểu Tô nói không cần, con cũng không nói gì, người trước tiên đả giúp con đi." Lâm Quốc vội vàng đến đấm lưng cho địa bá, cẩn thận nói.
"Hả, em nói?" Tiểu Tô chỉ chỉ vào mũi mình, oan uổng nói.
"Tốt lắm, các ngươi cũng không cần phải đưa đẩy, thời gian cũng không nhiều, ta liền giúp các ngươi đả thông kinh mạch đi, lát nữa còn phải giúp tên xú tiểu tử kia!" Đại bá nói xong, liền đứng dậy, nhanh chóng đánh lên người đám Lâm Quốc.
Chỉ chốc lát, đại bá liền đứng bên cạnh nói với đám Lâm Quốc: "Được rồi, ổn cả."
"Cái gì? Ở đâu?" Lâm Quốc ngây người, chuyện này quá nhanh đi, lần trước lão đại đả vừa đau, thời gian lại còn dài nữa. Chỉ là đại bá đả, cảm giác trên người cũng không nhiều.
"Đúng vậy, xong rồi, các ngươi cũng không giống tên xú tiểu tử kia, thân thể hắn đặc thù, thời điểm ta đả thông cho hắn, đã giúp hắn một chút công lực, còn các ngươi thì chỉ đả thông mà thôi. Các ngươi hiện tại cũng không cảm thấy gì, nhưng sau này các ngươi luyện công, sẽ đỡ hơn nửa công sức." Đại bá đắc ý nói, lão giống như đang nhìn kiệt tác của mình vậy.
"Đúng vậy, A Quốc, ngươi không nên xem thường cú đánh này của sư phụ, đây chính là ngưng tụ 60 năm công lực của sư phụ. Thời điểm các người luyện công, sẽ cảm thấy chân khí vận chuyển nhanh hơn, so với bình thường thì phải là gấp đôi." Chung Hướng Lượng thấy đám Lâm Quốc không tin, nhưng chỉ cười cười nói với bọn họ.