Lưu Manh Lão Sư

Chương 205 : Ăn Miếng Trả Miếng

Ngày đăng: 21:07 20/04/20


"Thiên Minh, không nên, chị còn chưa tăm rửa!" Yến thẹn thùng nói với Trần Thiên Minh, sau đó cúi đầu xuống.



"Chị, lát nữa em sẽ giúp chị tắm, em bây giờ không chờ được nữa, cũng đã lâu rồi không cùng chị "làm" mà, giờ em muốn." Trần Thiên Minh nóng nảy đi tới bên cạnh Yến.



"Kẹt kẹt kẹt" Dưới giường bọn họ lại nổi lên từng đợt tiếng vang, sau đó thì hai người cùng ngã lên giường. "Thiên Minh, giường của em thật lạ, lực mạnh một chút, thì giường cũng kêu một tiếng, điều này khiến người khác nghe được, rất không tốt." Yến đỏ mặt nói.



"Sợ cái gì, nơi đây làm gì có người, mà hơn nữa có bị nghe thấy, thì cũng chỉ là tiếng giường kêu, mà không phải là âm thanh trên giường. Cho nên, cho dù là người khác nghe được âm thanh trên giường, thì cũng có biết chúng ta làm gì đâu?" Trần Thiên Minh nói ra vẻ rất hợp lý.



"Không tin, nhất định là nói bậy," Yến nhìn Trần Thiên Minh một cái rồi nói.



"Chị, quả gì mà nói bậy hay không, em bây giờ thật sự rất muốn." Trần Thiên Minh nói xong, hai tay đã bò ngay lên bộ ngực đầy đặn của Yến mà xoa bóp rồi.



"A…" Yến rên rỉ một tiếng. Nàng cũng đã thời gian dài rồi không được Trần Thiên Minh yêu thương, baya giờ lại bị hắn vuốt ve, làm sao mà không hưng phấn cho được?



Trần Thiên Minh vội vàng cởi sạch quần áo của Yến, từng chút một biến Yến thành một chú cừu trắng bóc, sau đó thì dần dần cởi đến quần.



"Không nên, Thiên Minh, tại sao em lại gấp như vậy," Yến không thuận theo hắn mà lắc đầu, nàng quát hỏi Trần Thiên Minh. Hơn nữa nàng còn đã mạnh vào cái giường một phát, khiến nó kêu lên một tiếng.



"Chị, em muốn chị mà, em sắp phát điên rồi này," Trần Thiên Minh lại tiếp tục vuốt ve bộ ngực của Yến, vừa rồi thì còn cách lớp quần áo, còn bây giờ là trực tiếp vuốt ve, cảm giác hoàn toàn khác hẳn nhau.



"Đừng." Yến nhẹ nhàng rên rỉ một chút. Nàng chỉ cảm thấy là bàn tay của Trần Thiên Minh đang chạy khắp cơ thể nàng, khiến dục hỏa của nàng càng lúc càng rực cháy, rồi chậm rãi lan khắp toàn thân, khiến thân thể nàng càng lúc càng ngứa ngáy.



Trần Thiên Minh thấy thế, hắn lại càng hưng phấn, chậm rãi hôn khắp người Yến, nhẹ nhàng mà ôn nhu, cuồi cùng thì dừng trên hai hạt anh đào đáng yêu, nhẹ nhàng hôn lên đó.
"Đông đông đông!" Hình như có tiếng người gõ vào vách tường, hơn nữa còn có tiếng nói: "Lưu manh!"



Trần Thiên Minh nghe thấy tiếng nói này, hắn cười ha hả một tiếng, tối qua, nàng ta làm chuyện như vậy, còn bây giờ, phong thủy thay đổi, đại khái là do A Hoa 15 phút kia chưa đến, mà Tiểu Băng lại đang nghe thấy tiếng giường mình kêu cùng với tiếng Yến đang rên rỉ, nàng ta có thể ngủ được sao?



"He he! Thật sảng khoái, tôi cho cô không thể ngủ được, M, cô tối qua không phải là không cho tôi ngủ sao? Cái này gọi là ăn miếng trả miếng!" Trong lòng Trần Thiên Minh cao hứng nghĩ. Nhưng mà Tiểu Băng kia khẳng định là buôn bán có lời rồi, tối hôm qua mình chỉ nghe được có 15 phút, còn tối này nàng lại được nghe đến mấy lần 15 phút, đây không phải là buôn bán có lời sao? Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh lại nhìn thời gian, không nên để người khác xem thường mình. Hắn muốn cho Tiểu Băng biết, thế nào mới chân chính là nam nhân!



"Thiên, Thiên Minh, hình như phòng bên có người đang gõ thì phải?" Bởi vì Yến không có võ công, nàng chỉ có thể nghe thấy hình như bên kia có tiếng vang, cũng không nghe được tiếng Tiểu Băng nói.



"Chị, đừng quan tâm, có thể là người ta đóng đinh hoặc là đập chuột, nàng ta gõ mặc kệ, chúng ta làm việc của chúng ta, mọi người không chạm đến nhau!" Trần Thiên Minh âm hiểm cười nói. Như vậy là tốt nhất, hắn đang muốn làm Tiểu Băng tức chết. M, tối qua không phải là làm mình "cứng" không ngủ được sao? Bây giờ hắn cũng muốn nàng ta ẩm ướt đến không ngủ được!



Bây giờ, chính là lúc ăn miếng trả miếng! Nghĩ vậy, động tác của Trần Thiên Minh lại mạnh hơn, khiến Yến chậm rãi rên rỉ hưng phấn, hơn nữa càng lúc càng rên lớn hơn, hình như còn to hơn cả tiếng giường kêu nữa. Bắt đầu thì còn có tiếng gõ vào vách tường, nhưng chỉ lát sau, âm thanh cũng không còn nữa.



Mặc dù là không còn, nhưng Trần Thiên Minh vẫn tin tưởng là có người vẫn chăm chú nghe, mà cho dù không nghe, thì trong lòng cũng vẫn nghĩ đến.



"Thiên Minh, chị…chị muốn…" Yến bắt đầu mơ hồ. Nàng lúc này đã bắt đầu lớn mật yêu cầu Trần Thiên Minh, hơn nữa hai tay nàng cũng chậm rãi vuốt ve Trần Thiên Minh.



"Chị, tuyệt đối là không vấn đề gì, em cam đoan với chị, cho dù chị muốn thế nào, em cũng có thể thỏa mãn." Trần Thiên Minh vừa nói vừa tăng lực. Hắn hienẹ giờ, chậm rãi tăng thêm lực và tốc độ, hơn nữa một tay cũng đang xoa bóp một bên vú đầy đặn của Yến, phối hợp rất hoàn hảo, có thể nói là nghệ thuật của sự phối hợp.



"A…" Trần Thiên Minh và Yến đồng thời hưng phấn rên lên.



Lúc này, tiếng giường kêu cùng tiếng rên rỉ của hai người, cứ chợt lớn rồi chợt nhỏ, tràn ngập trong không gian.