Lưu Manh Lão Sư

Chương 214 : Ta không sợ

Ngày đăng: 21:07 20/04/20


"Vậy em hỏi anh, em cùng Lý Hân Di ai xinh đẹp hơn?" Hà Đào nói ra vấn đề mà bản thân quan tâm nhất. Nhìn thấy Lý Hân Di so với mình không thua kém, hơn nữa lại là thuộc tầng lãnh đạo trường trung học, đặc biệt trong lúc đó cách xưng hô của Trần Thiên Minh dường như rất mập mờ, khiến cho trong lòng nàng cực kỳ không thoải mái.



"Em so với Hân Di hả?" Trần Thiên Minh đưa tay gãi đầu, có chút khó khăn rồi, hình như mình cũng không nhìn ra người nào xinh đẹp hơn. Dù sao thì cả hai người đều là mỹ nữ. Nếu như đem mỹ nữ cùng mỹ nữ so sánh với nhau, đúng là một tội lỗi mà!



"Sao vậy? Không dám nói ra sao?" Hà Đào hung hăng nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Minh. Thấy vẻ mặt của hắn, chẳng khác gì nói Lý Hân Di xinh đẹp hơn, như vậy thì làm sao mà nàng không tức giận đây?



"Được, anh nói." Trần Thiên Minh khẽ cắn môi, tiếp tục nói: "Anh cảm thấy em xinh đẹp hơn Lý Hân Di một chút." Trần Thiên Minh nói ra lời trái với lương tâm. Dù sao Lý Hân Di cũng không ở đây, trước tiên mình cứ nói là Hà Đào xinh đẹp hơn để vượt qua cửa ải này đã. Nếu không nói vậy, một lát nữa có thể mình sẽ chịu "đãi ngộ" càng thêm thảm khốc. Hân Di, thật xấu hổ đắc tội với cô rồi, dù sao bây giờ tôi nói cô xinh hơn nhiều thì cô cũng không nghe thấy, không bằng bây giờ khen ngợi người có thể nghe được trước. Trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm nói.



"Thật chứ? Em so với Lý Hân Di xinh đẹp hơn?" Hà Đào dường như không tin vào chính lỗ tai của mình, nghi hoặc mà hỏi lại.



"Đúng vậy, đó là điều đương nhiên, Hân Di cũng xinh đẹp. Nhưng mà so với em thì kém hơn một chút. Hà Đào, thật ra trong lòng anh, em là người xinh đẹp nhất." Trần Thiên Minh thấy sắc mặt Hà Đào ngày càng vui tươi, biết những lời nói của mình đã có tác dụng, vội vàng tiếp tục tăng thêm "thuốc". Hơn nữa, Hà Đào trong lòng hắn cũng thật sư vô cùng quan trọng.



"Đi chết đi, miệng lưỡi trơn tru!" Hà Đào cười mắng Trần Thiên Minh. Nàng biết có thể Trần Thiên Minh nói như nước bay hơi, nhưng mà nàng nghe Trần Thiên Minh nói những lời như vậy, trong lòng cũng cảm thấy rất cao hứng.



"Thật xấu hổ, Hà Đào, bên ngoài mưa vẫn to như vậy, anh có thể chờ mưa nhỏ đi một chút rồi mới đi được không?" Trần Thiên Minh lộ ra bộ dáng đáng thương.



"Có phải anh đang muốn trêu tức em hay không?" Hà Đào trừng mắt liếc Trần Thiên Minh một cái.



"Không phải, anh đâu dám làm em tức giận?" Trần Thiên Minh vội vàng nói.



"Vậy bây giờ anh ngoan ngoãn mà ngồi yên ở đó, chờ mưa tạnh sấm ngừng vang rồi anh mới được đi." Hào Đào mặt ngoài mặc dù ra vẻ hung dữ những trong lòng nàng vẫn quan tâm đến Trần Thiên Minh, sợ hắn đi ra ngoài thật sự bị thiên lôi đánh xuống.



"Được, lãnh đạo, tiểu nhân xin tuân lệnh." Trần Thiên Minh lập tức hướng về phía Hà Đào làm ra một tư thế khom mình nhận lệnh.



"Em không phải lãnh đạo của anh, lãnh đạo của anh là cô Lý Hân Di xinh đẹp kia." Trong ngữ khí của Hà Đào dường như có chút chua xót.



"Em cũng là cấp trên của anh, chẳng lẽ em đã quên trước kia anh ăn cơm ở chỗ em đã nói thế nào sao?" Trần Thiên Minh cười nói với Hà Đào.




Trần Thiên Minh lại trở về bên cạnh Lý Hân Di,nói: "Hân Di, lần này tiết mục dạ hội thế nào?"



"Rất tốt, rất tốt." Lý Hân Di cao hứng nói: "Trình độ diễn xuất lần này so với dạ hội lần trước cao hơn rất nhiều."



"Đây đều là nhờ phương pháp hướng dẫn của Hà Đào! Trong phương diện này cô ấy đúng là một nhân tài." Trần Thiên Minh lại khen ngợi bạn gái cũ của mình, dù sao bản thân mình cũng có thể âm thầm mà tự hào.



"Đúng vậy, cô Hà đúng là một tài năng, học kỳ sau tôi sẽ đề cử lên nhà trường để cô ấy phụ trách câu lạc bộ yêu thích âm nhạc của trường mới được." Lý Hân Di nói.



"Thật chứ?" Trần Thiên Minh rất vui vẻ.



"Thiên Minh, hình như anh rất vui mừng." Lý Hân Di nói.



"Làm gì có chuyện đó." Trần Thiên Minh lộ ra dáng vẻ đánh chết cũng không thừa nhận.



"Thiên Minh, anh ngồi đi, không nên đứng như vậy." Lý Hân Di vừa nói vừa nhích kiều đồn, làm cho chỗ nàng ngồi thừa ra nửa đoạn ghế.



"Tôi ngồi ở đâu?" Trần Thiên Minh ngây ngốc. Mặc dù vừa rồi mình mang tới cái ghế khá lớn. Nhưng mà cũng không đủ rộng cho hai người ngồi, nếu như ngồi cùng một chỗ, vậy thân thể sẽ rất sát nhau.



Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua vóc người thướt tha của Lý Hân Di, liền nuốt một ngụm nước bọt, có thể được ngồi cùng một mỹ nữ như vậy tất nhiên mình rất thích. Nhưng mà, nếu như mình ngồi ở trên ghế còn Lý Hân Di ngồi ở trên đùi mình, nếu có thể như vậy thì càng thích hơn. Trần Thiên Minh bắt đầu có ý nghĩ yy trong đầu.



"Làm sao vậy? Anh sợ không dám ngồi ư?" Lý Hân Di nhìn Trần Thiên Minh cười cười, nói.



"Không phải, tại sao tôi phải sợ chứ?" Trần Thiên Minh khí khái mà vỗ lên lồng ngực mình, dù cho chiếc ghế kia là hổ dữ, thì hắn cũng phải ngồi, không thể để người khác xem thường mình, đặc biệt là mỹ nữ.



"Tôi bảo anh ngồi mà, tôi là một cô gái không sợ thì anh sợ cái gì hả?" Lý Hân Di vừa cười vừa nói.