Lưu Manh Lão Sư

Chương 221 : Ca ngợi

Ngày đăng: 21:07 20/04/20


Chung Oánh thấy dáng vẻ giật mình của Trần Thiên Minh, nàng đi tới ngồi sát cạnh Trần Thiên Minh, cười nói với hắn:"Anh Thiên Minh, không muốn em đến đó cùng anh sao?"



"Muốn, sao lại không muốn chứ?"Trần Thiên Minh nghĩ một đằng lại nói một nẻo. Trước mặt tiểu ma nữ này làm sao mình dám đắc tội? Đắc tội chính là bị thọ tinh treo cổ, còn sống lâu được sao?



"Em thấy thái độ của anh hình như không muốn."Chung Oánh vẻ mặt không tin, chu miệng lên nói.



"Trời ơi, bà cô của tui ơi, em vu oan cũng không nên vu oan anh chứ, không phải anh đã cho em bộ đồ thể dục sao?" Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.



"Anh còn nói, lễ vật như thế, thật không có thành ý gì hết, lễ vật lần trước xem như không tính." Chung Oánh liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, bộ dáng không chịu.



"Bỏ đi?" Trần Thiên Minh ngây người, nghĩ không được hơn hai nghìn đồng mà không đổi lấy nổi lời cảm ơn chỉ có chử "Bỏ đi", thật là thiệt thòi quá đi!



Đột nhiên, Trần Thiên Minh phát hiện Chung Oánh mặc bộ quần áo thể dục của mình lập tức lấy lòng nói: "Tiểu Oánh, em mặc bộ đồ này thật đẹp! Thật sự là một tiểu thiên sứ."



"Thật không? Anh Thiên Minh." Chung Oánh nghe Trần Thiên Minh khen mình đẹp như tiểu thiên sứ, gương mặt lập tức tươi cười.



"Là thật, ngọc trai cũng không đẹp bằng em." Trần Thiên Minh sợ Chung Oánh không tin, liền vỗ ngực mình, thấy cô nàng vui vẻ, tảng đá trong lòng cũng được tháo xuống.



"Hay lắm, anh Thiên Minh, em cùng mấy người kia chơi đùa." Chung Oánh mỉm cười với Trần Thiên Minh sau đó đi đến chỗ bọn Lâm Quốc.



"Ui, ma tinh rốt cục cũng té roài." Trần Thiên Minh vui vẻ cười. Xem ra, khi ca ngợi con gái, từ xưa tới nay chiêu này đều dùng được, dù là xã hội nguyên thủy hay bây giờ, mặc cho là lão bà tám mươi hay tiểu cô nương, đều thích người ta ca ngợi.



Bất quá khi ca ngơi cũng phải tưởng tượng dựa vào hiện thực, nghìn vạn lần không nên gọi lợn mẹ là mĩ nữ. Bởi vì đối phương ít nhiều cũng biết chính mình thế nào, nói khoa trương quá sẽ làm cho người ta chấp nhận không được.



Tỷ như một tên học sinh hồi đó giờ thi chỉ hơn 20 điểm, nhưng ngươi nói hắn thi đậu, hắn sẽ tin sao? Hắn sẽ bảo người lừa hắn, tất nhiên là mắng ngươi.



Trần Thiên Minh trước đây khi còn học tại tỉnh, phải tới bưu điện lãnh tiền ba gửi. Lúc đó tại quầy có một cô gái đang cúi đầu ghi chép, xuất phát từ sự tế nhị, Trần Thiên Minh nói với cô gái:"Người đẹp, phiền một chút, tôi muốn rút tiền"
"Em đã biết, sư huynh" Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Sư huynh, anh nói huyền môn còn bao nhiêu người lợi hại như anh?" Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng.



"Nhiều ít ta cũng không rõ, bất quá, vì ta sớm tiếp nhập thế tục, đồng thời do công vụ bận rộn, không có nhiều thời gian luyện công nên anh và sư huynh đệ cũng có khoảng cách. Bởi vậy, Thiên Minh, em phải thường xuyên luyện công, mang võ công sư phụdạy mà luyện cho tốt, tuy sư phụ bình thường hay đùa nhưng chính sự vẫn rất nghiêm túc." Chung Hướng Lượng nói.



"Vâng, em biết." Trần Thiên Minh nói.



"Được rồi, mọi người chú ý, tổng đàn Huyền Môn bên trong núi, nơi đó, điện thoại di động không thể phát sóng, sở dĩ anh muốn nói thế vì các ngươi khi vào núi thì đừng nghĩ có thể gọi điện cho người nhà được." Chung Hướng Lượng đột nhiên nói với bọn Lâm Quốc.



Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng nói vậy, mang điện thoại ra gọi mấy người thân.



Ngừng lại tại một thị trấn nhỏ, Chung Hướng Lượng tìm một chổ ăn uống, ăn xong mọi người lại lên núi, Tiểu Hạ thì nghĩ ngơi chờ mười mấy tiếng, sau đó cùng Chung Hướng Lượng về thành phố M.



"Sư huynh, còn bao lâu nữa mới lên núi?" Trong lúc ăn Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng.



"Với công lực của bọn Lâm Quốc, chỉ cần bốn năm tiếng là tới." Chung Hướng Lượng cười nói. "Cái gì? Còn bốn năm tiếng leo núi nữa sao?" Bọn Lâm Quốc nghe mà ngây người.



"Đúng vậy, các chú không thể phi thân, tất nhiên sẽ chậm, như anh thì chỉ khoảng ba giờ là tới." Chung Hướng Lượng nói.



"Lần trước ba cõng em lên núi mất ba tiếng." Chung Oánh vui vẻ nói: "Bất quá lúc này em muốn leo núi" Nói xong nàng nhìn Chung Hướng Lượng như muốn trưng cầu ý kiến.



"Được, Tiểu Oánh thử đi, để ba khỏi phải mất công cõng con.." Chung Hướng Lượng trìu mến nhìn con gái mình đã mạnh mẽ hơn, vui vẻ nói.



"Sư huynh, Tiểu Oánh đã học khinh công?"Trần Thiên Minh không biết chuyện tình trước đây của tiểu Oánh



"Đúng rồi, tại Huyền Môn đã học rồi."Chung Hướng Lượng gật đầu nói.