Lưu Manh Lão Sư
Chương 226 : Chúng ta thật có duyên
Ngày đăng: 21:07 20/04/20
Trần Thiên Minh nhìn mấy người Lâm Quốc, hỏi: "Các chú ở đây làm gì vậy?"
"Không làm gì cả, chỉ là buồn chán, nên bọn em đi dạo thôi." Lâm Quốc nói. Bọn họ thấy luyện công chẳng có gì là vui cả, chẳng bằng ba người bọn họ đi shoping.
"Nếu không, chúng ta đi đánh bài đi? Dù sao cũng chẳng có gì để làm cả." Trần Thiên Minh nảy ra một ý, cười nói. Bọn họ không phải đem theo rất nhiều bộ bài tú-lơ-khơ sao? Không thể mỗi ngày chỉ toàn luyện công, sau khi luyện công xong, không có việc gì để làm, không bằng đi đánh bài.
"Được, lão đại." Trương Ngạn Thanh vui vẻ nói với Trần Thiên Minh.
"Tốt lắm, Ngạn Thanh, em đi vào phòng chúng ta lấy mấy bộ bài tú-lơ-khơ đi." Trần Thiên Minh cũng vừa cười vừa nói.
"Sao lại là em?" Trương Ngạn Thanh dùng ánh mắt ám chỉ Tiểu Tô.
"Không phải vừa rồi em đã phản ứng rất mãnh liệt sao? Cho nên, em phải mạnh dạn đi lấy bài đi" Trần Thiên Minh nói.
"Vậy được, em đi." Trương Ngạn Thanh cười khổ, hắn thầm hối hận, sao hắn lại không rụt rè một chút, để cho bọn họ nói trước?
Bài tú lơ khơ đã được mang tới, bọn họ liền chia làm hai nhóm, Trần Thiên Minh cùng Tiểu Tô một tổ, Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh làm thành một tổ. Bọn họ liền cười nói đánh bài.
Lúc này, Chung Oánh không biết từ lúc nào cũng đi vào rừng cây, thấy mọi người đang đánh bài, cô bé liền vui vẻ nói: "Các anh có đem theo bài tú-lơ-khơ sao? Thật tốt quá, cho em đánh cùng với." Nói xong, liền chạy đến trước mặt mọi người, vui vẻ nói.
"Không được, chúng ta đang chơi mạt chược, em không biết đâu." Trần Thiên Minh nhìn Chung Oánh, chuyện vừa rồi còn chưa tìm con bé tính sổ nữa? Hiện giờ, sao mình có thể để cho con bé chơi bài chung chứ?
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh liền phi thân từ cây xuống, sau đó chạy lại bên cạnh Ngả Tiểu Ny. Hắn vừa chạy vừa kêu: "Tiểu Ny, người đẹp, anh tới đây!" Đi tới bên cạnh Ngả Tiểu Ny, Trần Thiên Minh cố ý hỏi: "Tiểu Ny, em ở đây làm gì?"
"Em đang đốn củi." Ngả Tiểu Ny phát hiện là Trần Thiên Minh tới, sắc mặt lạnh lùng, trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhìn lại cây đao đốn củi trong tay mình, nói.
"Có đúng không? Thật khéo, anh cũng đang ở đây đốn củi, xem ra, chúng ta thật sự có duyên phận, ngay cả đi đốn củi cũng có thể gặp nhau." Trần Thiên Minh cười ha ha. Hắn phát hiện tài ăn nói của mình ngày càng lợi hại, đầu tiên là trùng hợp, gặp được nàng, ha ha, cái đó không phải là duyên phận thì là gì?
"Ai cùng anh có duyên phận chứ?" Trần Thiên Minh trợn mắt nhìn Trần Thiên Minh, bực mình nói.
"Ha ha, đương nhiên là em với anh rồi, bất quá, hiện giờ em không cảm giác được, đây là chuyện thường, dù sao giờ em còn nhỏ, chưa từng ra bên ngoài, sau này, em sẽ từ từ hiểu rõ." Trần Thiên Minh vẻ mặt không cho là đúng, ngược lại giờ hắn biết Ngả Tiểu Ny có thành kiến rất sâu với hắn, chỉ cần cố công thật nhiều, có công mài sắt, có ngày nên kim, bởi vậy, hắn luôn có lòng tin.
"Hừm!" Ngả Tiểu Ny lạnh lùng hừ một tiếng. Nàng cầm chặt cây đao chặt củi trong tay, ngực của kiên định một chút.
"Lần trước Tiểu Oánh nói với em, chỉ là nói giỡn với em, em đừng tưởng thiệt nhá!" Trần Thiên Minh giải thích với Ngả Tiểu Ny.
"Thật hay không mặc kê, em chỉ muốn anh sau này đừng quấy rầy khi em làm việc, xin tự trọng, mau đi đi." Ngả Tiểu Ny cố nén cơn giận của mình không bùng phát, bởi vì mặc kệ nói thế nào, thì Trần Thiên Minh vẫn là sư thúc của nàng.
"Anh không quấy rầy công việc của em, em cứ chặt củi của em, anh chặt củi của anh, mọi người không thể cùng làm chung sao?" Trần Thiên Minh không còn cách nào nữa, đành phải trước tiên giảm bớt một chút cơn giận của Ngả Tiểu Ny, sau đó lại từ từ tìm cơ hội đến gần nàng.
Bất quá, nói thật, tuy Ngả Tiểu Ny ăn mặc rất mộc mac, không thể so bằng cách ăn mặc của cô gái bên ngoài, thế nhưng, cầng như thế, lại càng thể hiện vẻ đẹp siêu phàm của nàng, bởi vì y phục bình thường không thể che giấu lấn át được vẻ đẹp mỹ lệ của nàng. Khuôn mặt kiều mỹ tuyệt đẹp, còn có vóc người thon thả, vì tức giận mà bộ ngực có hơi phập phồng, làm sắc tâm hắn liền nổi lên!
Đột nhiên, Trần Thiên Minh ngây người, hắn mở tro hai mắt nhìn tỉ mỉ một cái, ngàn vạn lần nhìn thật là kỹ, trên ngực Ngả Tiểu Ny lại….