Lưu Manh Lão Sư

Chương 23 : Người đẹp lạnh lùng

Ngày đăng: 21:05 20/04/20


"Lão đại, đây là hợp đồng của khách sạn Không Thiên" Lâm Quốc làm việc vô cùng nhanh gọn. Bất quá vào cái thời đại này, tiền có thể kêu ma gọi quỷ, Lâm Quốc cầm tiền đi làm việc, thì gặp không ít loại người này, đương nhiên là có thể hoàn tất một cách nhanh chóng.



"Rất tốt, làm rất nhanh. Sau này tôi cũng muốn hiệu suất làm việc như vậy" Trần Thiên Minh rất hài lòng với tốc độ làm việc của Lâm Quốc, Trần Thiên Minh buổi sáng cũng vừa hết tiết liền chạy vào trong thành phố.



"Các anh em của tôi cũng đều đã đến. Bọn họ muốn nhìn xem ân nhân cứu mạng của tôi" Lâm Quốc chỉ vào đám người phía sau.



"Em họ của anh có đến không?" Trần Thiên Minh hỏi, vấn đề mấu chốt bây giờ chính là người quản lý khách sạn, bởi vì Trần Thiên Minh thuê bọn họ làm theo thời vụ, đến sửa sang lại cái khách sạn này. Bất quá cũng có chọn lựa trong đó, người có thể sử dụng thì giữ lại, ai không thể thì đuổi đi.



"Tôi vừa gọi cho nó, nó nói một chút sẽ đến" Lâm Quốc vẫy vẫy cánh tay, hôm nay hắn chạy đôn chạy đáo, chưa được nghỉ ngơi, cũng có chút mệt.



"Được, chúng ta vào khách sạn thảo luận" Trần Thiên Minh kéo Lâm Quốc và đám anh em của hắn vào khách sạn.



"Đến rồi, em họ của tôi đến rồi" Lâm Quốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô em họ xinh đẹp của hắn.




"Một người bạn làm trong cục cảnh sát của tôi nói rằng, dựa trên quy mô hoạt động của chúng ta, mỗi tháng phải đóng năm ngàn phí trị an" Lâm Quốc đáp.



"Anh Quốc, Phó cục trưởng của Cục cảnh sát không phải ngày trước từng đi lính chung với anh sao? Có thể tạo mối quan hệ được không?" Trương Lệ Linh chuyển mình, có thể là do ngồi lâu nên mỏi và muốn đổi thế ngồi. Vì thế những đường cong chết người cũng chuyển chổ theo nàng.



"Hắn chuyển nghề sớm hơn anh, tuy gặp nhau vẫn có thể nói một hai câu, nhưng hắn là một kẻ ham tiền, nếu anh không có tiền, thì không thể tạo dựng quan hệ được" Lâm Quốc nghĩ đến tên Phó cục trưởng đó, nói ra con người của hắn.



"Vậy cũng được, thật ra chúng ta cũng không cần phải trả cái phí trị an này, có thể dùng phương thức đưa hoa hồng cũng được. Nói cách khác, chúng ta phải tìm một số đơn vị hoặc phó thủ, những người này không có nhiều tiền, nhưng rất ham tiền, trong tay nắm thực quyền nhất định, đưa cho hắn một đống tiền, hằng năm chuyển cho hắn 5% số hoa hồng là được" Trương Lệ Linh lại chuyển thân, cặp mắt câu hồn chết người lại toát ra, đánh vào mặt của Trần Thiên Minh, làm hắn cũng cảm thấy khát nước.



"Cái gì? 5%?" Lâm Quốc vừa nghe đưa nhiều tiền như vậy, liền hét lên. Thà chọn phương án mỗi tháng đưa năm ngàn phí trị an kia.



"Anh không biết tính sao?" Đối với người anh họ đã chăm sóc mình từ nhỏ, Trương Lệ Minh không khách khí nói: "Chúng ta một năm buôn bán bao nhiêu, lời ít nhiều, chỉ mình chúng ta biết. Cứ nói là một năm chúng ta kinh doanh kiếm được một trăm vạn, vậy sẽ đưa cho hắn năm vạn, anh nói một năm đưa cho hắn sáu vạn phí trị an là tốt, vậy năm vạn kia là không tốt sao? Chẳng phải chúng ta sẽ giảm bớt được một vạn sao? Nếu hắn gia nhập vào đây, hưởng trên số hoa hồng, anh nói hắn có thể làm cho khách sạn chúng ta gặp chuyện không may sao? Có thể hắn còn ủng hộ giúp chúng ta nữa là! Nếu cái đơn vị của hắn muốn làm cái tiệc chiêu đãi nào, hắn nhất định sẽ lôi kéo đến khách sạn của chúng ta, đến lúc đó, hắn đưa khách hàng đến cho chúng ta, chúng ta sẽ thưởng thêm cho hắn trên đầu người, căn cứ vào lượng khách của hắn, bao nhiêu chi thu cũng có quan hệ trực tiếp!"