Lưu Manh Lão Sư
Chương 234 : Em không sao
Ngày đăng: 21:07 20/04/20
"Chúng tôi không làm trái quy định, chúng ta dù cho có bắt được dã vị, cũng là ăn ở bên ngoài." Lâm Quốc thấy Trí Thâm nói bọn họ như vậy, hắn vội giải thích.Chuyện này, sáng nay Trần Thiên Minh đã nói cho bọn họ rồi.
Trí Hải nghe thấy Lâm Quốc nói như vậy, gật đầu, nói: "Nếu như bọn họ không ăn ở trong Huyền Môn, như vậy không tính là phạm quy."
"Chưởng môn sư huynh, bọn họ lúc trước không phải là ăn thịt trong Huyền Môn sao? Hiện giờ bắt được bọn họ, bọn họ tất nhiên là nói như vậy rồi, nếu chúng ta không biết, bọn họ chắc chắn là lén lút trờ về ăn." Trí Thâm không tin lời Lâm Quốc nói.
"A Quốc, ta hỏi ngươi, các ngươi đi bắt dã vị sao?" Trí Hải hỏi Lâm Quốc.
"Đúng vậy, mấy người chúng tôi cùng đi." Lâm Quốc gật đầu, nói.
"Vậy ngươi lúc đó có ở cùng một chỗ với Trần Thiên Minh không?" Trí Hải tiếp tục nói.
"Không phải, vì để thuận tiện, chúng tôi chia người làm 3 tổ, tôi cùng cùng Tiểu Oánh một tổ, Ngạn Thanh cùng Tiểu Tô một tổ, Minh ca riêng một tổ." Lâm Quốc lắc đầu, nói.
Vì thế, Trí Hải lại để Ngả Tiểu Ny nói lại tình hình một lần.
"Tiểu Ny, ta hỏi ngươi, ngươi lựa chọn cái chỗ kia, có phải là tùy tiện chọn không?"
Trí Hải vốn không muốn hỏi rất nhiều, nhưng dù sao thì Tiểu Ny cũng là nữ hài tử, nhưng vì sự trong sạch của Trần Thiên Minh, hắn muốn hỏi chuyện này rõ ràng, vì thế Trí Hải mới hỏi Ngả Tiểu Ny.
"Đúng vậy, con lúc ấy vội quá, vì thế tùy tiểu tìm một chỗ." Ngả Tiểu Ny nói.
"Nếu nói như vậy, Thiên Minh lúc đầu không biết ngươi ở đó, mà khi ngươi vào bụi cỏ trước, cũng không thấy hắn, đúng không?" Trí Hải nói. "Có thể a, lúc đó con nhìn xung quanh một chút, cũng không thấy người, thế nên mới đi vào." Ngả Tiểu Ny đỏ mặt nói. "Lúc ấy Trần Thiên Minh có nói gì?" Trí Hải lại hỏi.
"Em nghe đại bá nói, cũng là Không Vô sư thúc của anh, nói là em từng ăn một loại bảo vật, cho nên thân thể rất tốt." Trần Thiên Minh không muốn lừa Trí Hải, nhưng cũng không muốn nói quá nhiều.
"Ồ, thì ra là thế, em có thiên âm mạch, là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, cho nên, anh lần này cho em bế quan, kỳ thật chính là muốn em học tốt võ công. Hy vọng em đừng trách anh." Trí Hải nghiêm túc nói với Trần Thiên Minh.
"Huyền Quan bế quan, là vì học võ công?" Trần Thiên Minh hơi ngốc đi, có chuyện tốt như vậy sao?" Vậy bế quan cũng xem như khen thưởng rồi.
"Đúng vậy, thức chất huyền quan cũng là một gian tĩnh thất, là nơi đệ tử Huyền Môn bế quan, Em bình thường học võ công không tốt, chính là vì tâm không tĩnh, không chịu chăm chỉ lĩnh ngộ huyền ảo của võ công. Một người học võ, không phải là cần võ công cao cường, mà là cần võ đức. Một người võ đức cao, thì đó mới là người học võ giỏi." Trí Hải nói.
Trí Hải dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Lần trước đã nói với em rồi, võ công của em cao hơn đám A Quốc, cho nên em dùng thùng nước để cho bọn họ thấy sự huyền diệu, thế nên cảm thấy kiêu ngạo."
Trần Thiên Minh nghe thấy càng ngây ngốc hơn, "Chưởng môn sư huynh, anh ngày đó đã thấy hết sao?"
"Đúng vậy, anh thấy hết, một người luyện võ công, chính là phải thắng không kiêu, bại không nản, như vậy mới được. Đến đây, để cho anh xem thử võ công của em." Trí Hải nói xong, đột nhiên phi đến nắm lấy tay Trần Thiên Minh. "Không cần biết là em dùng bao nhiêu công lực, có thể thoát ra khỏi tay của anh, vậy thì là em thắng."
Trần Thiên Minh nghe thấy Trí Hải nói như vậy, hắn vội vàng muốn kéo tay ra, chỉ là mặc dù Trí Hải không có nắm chặt tay Trần Thiên Minh, nhưng Trần Thiên Minh cũng không thể giãy tay ra được. Thấy thế, Trần Thiên Minh lại gia tăng thêm công lực.
Nhưng mà công lực của Trần Thiên Minh càng nhiều, bàn tay Trí Hải cũng nắm càng mạnh hơn, hình như là vẫn so với công lực của Trần Thiên Minh cao hơn một ít, khiến hắn không giãy ra được.
"Thiên Minh, người yếu ta yếu, ngươi mạnh ta cũng mạnh, đây chính là một cảnh giới của võ công. Đối phó với dạng địch nhân gì, dùng nhiều hay ít công lực, như thế, công lực sẽ không bị lãng phí, do đó có thể đối phó được càng nhiều địch nhân hơn."Trí Hải nhìn Trần Thiên Minh rồi chậm rãi nói.
Trần Thiên Minh vẫn chưa tin, hắn cắn chặt răng, vận toàn bộ công lực lên tay, sau đó muốn rút tay mình ra, nhưng mà hắn lại phát hiện một chuyện hết sức kỳ quái. Đó là mặc kệ hắn dùng bao nhiêu công lực, phát ra bao nhiêu chân khí, nhưng tay của Trí Hải vẫn như là biển rộng, khiến công lực của hắn như biến mất vô ảnh vô tung.