Lưu Manh Lão Sư
Chương 322 : Chuyện Xưa Phòng Bếp
Ngày đăng: 21:08 20/04/20
Trần Thiên Minh thấy đột nhiên Yến kinh hòang kêu lên như vậy, hắn cũng bị nàng làm cho hoảng hốt, nên vội vàng hỏi: "Chị, làm sao vậy?" Mắc dù Trần Thiên Minh cũng bối rối, nhưng mà nơi đó của hắn thì không bối rồi chút nào, vẫn cứ ngẩng đầu kiêu hùng như trước.
"Em làm hại chị thức ăn bị cháy rồi." Yến vừa nói vừa vội đi tắt bếp, nhất thời, trong bếp toàn mùi khét. Hóa ra, vừa rồi Yến còn đang chiên thức ăn, đột nhiên nàng lại bị Trần Thiên Minh quấy rối, nàng chỉ lo cùng Trần Thiên Minh nói chuyện, quên cả tắt bếp.
"Chuyện này đâu liên quan tới em hả? Thức ăn cũng đâu phải là em chiên?"
Vẻ mặt Trần Thiên Minh đầy đau khổ nói, ai bảo Yến không tắt bếp trước mà đã thân thiết với mình chứ? Hơn nữa, ngay cả quần mình còn chưa mặc mà đã vào bếp rồi, điều này dễ lắm sao?
Yến liếc mắt nhìn qua phía dưới của Trần Thiên Minh một cái, nàng tức
giận nói với hắn: "Em lớn lên có biết xấu hổ không hả? Nhanh đi mặc quần vào." Nói xong, nàng lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn thêm phát nữa.
Lửa tình của Trần Thiên Minh đã bị đốt lên, hắn làm gì còn quan tâm Yến là tức giận thật hay là giả chứ, "Chị, em muốn chị mà, cho nên em mới vào tìm chị, em muốn chị ngay bây giờ." Nói xong, Trần Thiên Minh lại kéo Yến vào lòng.
"Em…em mau buông ra đi," Yến cảm nhận được sự "cứng rắn" của Trần Thiên
Minh đang chọc ở sau lưng mình, nàng xấu hổ, nói: "Thiên Minh, em, em không phải vừa rồi mới làm chuyện này với Trương Lệ Linh trong phòng khách sao? Thế nào mà giờ lại đi vào chọc chị chứ?" Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi của Trương Lệ Linh và Trần Thiên Minh trong phòng khách, mặt Yến lại càng thêm đỏ hơn.
"Ồ, hóa ra là chị đã nhìn thấy rồi, chị, chuyện này chị sai rồi, chưa được người khác đồng ý, vậy mà đã tùy tiện đi coi người ta làm chuyện này, em phải phạt chị." Trần Thiên Minh nói xong, hắn liền bắt đầu bóp bóp hai vú của nàng.
"Em…em mau buông ra đi mà." Yến vội vàng giãy dụa, nhưng mà, sức lực của nàng thì làm sao mà giãy ra được, hơn nữa Trần Thiên Minh còn cố ý muốn nàng ngay trong bếp, cho nên, hắn tất nhiên là không thể để nàng giãy ra được. Hiện giờ, nàng đã bị Trần Thiên Minh vừa ôm vừa sờ, tình cảnh rất là mập mờ.
"Chị, chị mệt sao? Để em đến giúp chị đi!"
Yến lấy lại bình tĩnh, nhìn lại dáng vẻ hiện giờ của Trần Thiên Minh, nàng không khỏi cười hì hì, nói: "Chị chưa từng thấng người nào không mặc quần chiên thức ăn, em có thể nói là người đầu tiên đấy."
"Em…em đi mặc quần trước." Trần Thiên Minh nhìn lại phía dưới mình, hắn cũng biết là như vậy thì không tốt, mặc dù đều là người một nhà, nhưng mà người khác đều mặc quần áo, chỉ có mình là không mặc quần chạy khắp nới, làm vậy dường như có chút quá xuất chúng.
"Không cần, Thiên Minh, hiện giờ thời tiết nóng như vậy, em cứ thế không phải mát hơn sao?" Yến nhìn Trần Thiên Minh không mặc quần, cười cười.
Vừa rồi hắn khiêu khích nàng như vậy, hiện giờ nàng phải giếu cợt lại hắn chứ.
"Chị, sao chị có thể nói thế với em? Chị nghĩ là em là tên biến thái à?
Cứ thế này chạy loăng quăng trên đường sao?" Trần Thiên Minh liếc mạt nhìn Yến, nói.
"Em cũng biết thẹn sao? Vậy vừa rồi ai không mặc quần cứ thế chạy vào bếp hả?" Yến ra vẻ tức giận nói. Tên oan gia này, vốn là nàng đang làm thức ăn tốt, tự nhiên lại bị hắn vào làm vậy, cuối cùng thức ăn cũng đen thui, không thể ăn được.
"Em không phải là do muốn chị sao? Quýnh lên, đến ngay cả quần cũng quên mặc." Trần Thiên Minh vội giải thích. Kỳ thật, hắn là không muốn mặc, nếu mặc vào ở phòng khách, đến phòng bếp lại cởi, vậy thì phiền phức quá!
"Được rồi, không nói với em nữa, em nhanh ra ngoài đi, chị chuẩn bị lại thức ăn cho mọi người." Yến vừa nói vừa đến bên vòi nước bắt tay vào làm.
"Được rồi," Trần Thiên Minh gật đầu, nói. Hắn xoay người đi ra khỏi phòng bếp, lúc này mới phát hiện ra Trương Lệ Linh đang hung hăng trừng mắt nhìn mình.