Lưu Manh Lão Sư

Chương 340 : Giả Từ Bi

Ngày đăng: 21:08 20/04/20


Xế chiều ngày hôm sau, Diệp Đại Vĩ đi tới chỗ cha Thái Đông Phong, phòng làm việc của phó thị trưởng Thái Cơ.



"Thái thúc," Diệp Đại Vĩ vừa vào trong phòng làm việc của Thái Cơ liền thương tâm hô.



"Cậu là?" Thái Cơ vừa nhìn Diệp Đại Vĩ vừa kỳ quái nói. Khi buổi sáng lão nghe tin con trai mình bị giết, lão thiếu chút nữa đã hôn mê, nhưng mà lão sợ bị ảnh hưởng, cho nên đã sai thư ký của mình đi xử lý.



"Cháu là Diệp Đại Vĩ, là sư đệ của Thái Đông Phong sư huynh, chúng cháu không chỉ là sư huynh đệ, mà còn là bạn tốt, tình thân như tay mới chân. Lần này Thái ca bị giết, chúng ta đều vô cùng đau lòng, Ma Vương bảo cháy đến đây an ủi người." Diệp Đại Vĩ vừa nói vừa lau nước mắt, hắn vốn ở bên ngoài chuẩn bị từ nãy, vì thế nước mắt giờ cứ từng giọt từng giọt rơi.



Thái Cơ nghe thấy Diệp Đại Vĩ nói đến Ma Vương, lão biết ngay không phải là giỉa, trưa nay Ma Vương đã gọi điện đến cho lão.



"Đại Vĩ, cháu biết là ai hại chết động phong không?" Thái Cơ hỏi.



"Cháu phỏng chừng là người tên Trần Thiên Minh kia, hắn trước đây có thù oán với Thái ca, lần này Thái ca cướp bạn gái của hắn, hắn lại càng muốn báo thù Thái ca. Cháu nghe nói tôi qua Thái ca đã cùng hắn đành một trận, hắn đã đánh Thái ca trọng thương, sau đó còn giết chết Thái ca."



Diệp Đại Vĩ vội vàng thêm mắm thêm muối vào. Hiện giờ, hắn chính là muốn kích thích sự hận thù của Thái Cơ với tranà Thiên Minh, sau đó sẽ cho người hạ độc thủ Trần Thiên Minh ở cục cảnh sát. Ha ha, như vậy, hắn vừa có thể làm Thái Cơ vui lòng, lại vừa có thể báo thù Trần Thiên Minh, đúng là một kế hoạch nhất cử lượng tiện.



"Trần Thiên Minh giờ ở đâu? Có bị bắt không?" Thái Cơ lớn tiếng quát.



"Có, cháu đã cho người đ hỏi thăm, tin tức truyền về là Trần Thiên Minh đã bị cảnh sát đưa đi, nghe nói Trần Thiên Minh còn có hậu thuẫn, cháu sợ là hắn sẽ vô sự." Diệp Đại Vĩ cố làm ra vẻ lo lắng nói.



"Hậu thuẫn? Con mẹ nó, dám giết con trai ta, ta xem nó có hậu thuẫn như thế nào, dù thế nào ta cũng phải giết nó." Thái Cơ không khỏi mở mồm ra mắng chửi thô tục. Lão đi qua một bên, sau đó lấy điện thoại ra gọi. Mặc dù Diệp Đại Vĩ không nghe được Thái Cơ đang nói gì, nhưng àm hắn biết nhất định Thái Cơ gọi ngừơi đối phó Trần Thiên Minh.



"Đại Vĩ, cám ơn cháu đã nói cho ta biết chuyện này, nếu không ta còn không biết là con trai mình do ai giết." Thái Cơ cảm kích nói với diepẹ Đại Vĩ. Mấy ngày nay lão rất bận rộn, lại còn có một hội nghị, vì thế, lão không thể nhúng tay quản việc con trai mình nữa.
"Tôi gọi là Trần Thiên Minh." Trần Thiên Minh nói. M, hiện giờ cảnh sát đúng là đen tối, khi thẩm vấn còn dùng bạo lực, sự việc lấy sách đập này chắc chắn là trước đây đã có. Nếu như Dương Quế Nguyệt đánh mình, chính mình có hoàn thủ không? Nếu như hoàn thủ, vậy là đánh nữ nhân, lọai chuyện này mình chưa từng làm. Nếu vậy thì mình không phải là đàn ông rồi.



"Giới tính?" Dương Quế Nguyệt hỏi.



"Cô có bị cận thị không? Một người lớn lên đẹp trai thế này, đẹp trai như vậy cô chưa thấy chắc?" Trần Thiên Minh lo lắng nói. Không ngờ cảnh sát bây giờ thẩm vấn dở như vậy, đến cả người cận thị cũng có thể làm cảnh sát.



"Hiện giờ là tôi hỏi anh, chỉ cần tôi hỏi anh gì, anh trả lời, đừng có dài dòng. Hơn nữa, bây giờ GAY rất nhiều, tôi làm sao biếy anh có phải là nhân yêu biến Thái hay không?" Dương Quế Nguyệt cố ý chế nhạo.



"Đúng vậy, hiện giờ cái gì cũng giả dạng được, ví dụ như có người ngực rất cao, nhưng bên trong lại là giả, đắp bông chẳng hạn." Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của Dương Quế Nguyệt, nói. Không ngờ được ngực của nữ cảnh sát độc ác này lại cao như vậy, không biết là 36 hay 38



đây?



"Anh nhìn cái gì hả?" Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh cứ nhìn chằm chằm ngực nàng, nàng vội vàng lấy tay che ngực lại, vừa xấu hổ vừa nói. Nếu như có thể mà nói, nàng thật muốn móc cặp mắt háo sắc kia của Trần Thiên Minh ra.



"Tôi nhìn cũng là phạm pháp sao? Nếu như là phạm pháp, vậy thì mời cô nói xem tôi phạm điều nào?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. "Nơi đó của phụ nữ bị người khác nhìn chằm chằm, nếu như sợ người khác nhìn, cô có thể đi mua ván gỗ mà che, người khác lúc đó sẽ không nhìn được."



"Anh lưu manh!" Dương Quế Nguyệt đỏ mặt nói.



"Tôi lưu manh chỗ nào? Tôi lưu lanh cô sao? Thân là một cảnh sát, vậy mà cứ động chút là vu oan cho người người tốt, đúng là không biết nghĩ." Trần Thiên Minh nói với Dương Quế Nguyệt.



Dương Quế Nguyệt lúc này lửa giận đã tới tận trời, nàng đứng dậy tiến đến đánh Trần Thiên Minh, nhưng nam cảnh sát bên cạnh vội kéo Dương Quế Nguyệt lại, nói: "Đội trưởng Dương, cô không nên tức giận, nếu như cô đánh hắn, hắn sẽ có cơ tố cáo cô."